Ánh trăng khuynh sái, gió đêm than nhẹ, dòng suối trong suốt chậm rãi chảy xuôi, bầu trời đầy sao lòe lòe, trông rất đẹp mắt.
Bên bờ đống lửa trại thiêu đốt, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang bùm bùm, trên đống lửa có con thỏ đang được nướng, khô vàng trơn mềm, mùi thơm làm tham trung trong bụng rục rịch, phải nuốt nước miếng.
Ngạo Thiên đem thỏ chín đặt trên giá gỗ, dùng kiếm xẻ đùi sau, đưa cho Cầm Ma: “Nhân lúc còn nóng ăn chút đi.”
Hai người lần theo tung tích Ma Tôn, chạy khỏi Lãnh Nguyệt Cung hơn trăm lý, Lôi Thiên mất máu quá nhiều, té xỉu trong rừng cây, lúc này mới bắt được hắn. Cầm Ma không chịu giao hắn ra, cũng không đồng ý theo Ngạo Thiên trở lại Lãnh Nguyệt Cung.
Ngạo Thiên sợ Lôi Thiên đào thoát, lưu lại hậu hoạn, cũng sợ một mình Cầm Ma không an toàn, nên ở lại.
Một ngày không ăn gì, bụng Cầm Ma kêu réo, hé miệng cắn một tiếng, nào ngờ ‘Ai u’ một tiếng.
“Ha ha ha… Sao ngươi không cẩn thận?”
Mặt Cầm Ma ửng đỏ, quát: “Ai cần ngươi lo!”
Ngạo Thiên cũng không để ý, thản nhiên nở nụ cười.
“Ngươi không về đi, theo ta làm gì?”
“Ngày nào Ma Tôn chưa chết, ngày đó ta không thể trở về.”
“Như thế nào? Sợ ta thả hắn?” Cầm Ma lạnh lùng châm chọc.
Ngạo Thiên lắc đầu, cười nói: “Không phải ngươi muốn thả hắn, theo ta thấy, ngươi muốn từ từ tra tấn hắn đến chết mới đúng!”
Cầm Ma nghe vậy, trong mắt hiện lên hận ý:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-kiep-huyen-phong-vu/2929178/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.