Quang mang phút chốc lóe lên trên phượng nhãn rồi biến mất không dấu vết, nàng bỏ qua suy nghĩ lạnh nhạt, thờ ơ, nghiêng người, hướng về phía Ngộ Sắc môi nhấc một nụ cười xấu xa, hạ thấp giọng đắc ý nói: “Ngươi vẫn tiếp tục túm chặt ta à? Người đi lại trong giang hồ, sao khó tránh khỏi ướt giày.”
“Không văn hóa, bình thường đứng bên bờ song sao có thể không ướt giày được.” Hắn mím môi, nheo mắt nhìn lại, khóe mắt đuôi long mày hàm chứa sự châm biếm.
“Thì ra là vậy, ta không có văn hóa, vậy ngươi đi tìm người có văn hóa tới giúp ngươi đi.”
“Ai nói ngươi không có văn hóa, bần tăng giúp ngươi trừng trị kẻ đó.”
Hắn đành chọn cách thỏa hiệp làm Hình Hoan thỏa mãn, nàng xoay người, bày ra bộ dáng điềm đạm đáng yêu, ai oán nhìn về phía vị nam tử xa lạ kia, khóe mắt ngấn lệ. “Nhâm công tử, ngài hiểu lầm…”
“Ủa, vị cô nương này làm sao biết tại hạ họ Nhâm?”
“Trực giác…” Vị công tử này, nếu muốn người ta không biết phiền đừng đem tên mình viết lên phiến quạt, đã vậy còn viết lớn như vậy.
“Đại sư, ngài quả thực không phải là người thường, ngay cả vị hôn thê của ngài cũng có thể đoán trước mọi việc.”
“Nhâm công tử, xin đừng nói vậy nữa, ta giờ đã không còn là vị hôn thê của đại sư nữa. Ngài nói như thế, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của đại sư. Ta cùng với đại sư đúng là đã từng có hôn ước, nhưng trước ngày thành thân, đại sư bỗng nhiên phát hiện Phật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-ky-cuc/74612/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.