“Ha! Ha! Thẩm Hổ Thiền!”
“Cái tên Thẩm Hổ Thiền, thật không thể cười!”
“Con người Thẩm Hổ Thiền, xem ra cũng không thể cười.”
“… Vậy ngươi cười cái gì?”
“Ta đang cười sao?”
“Không phải ngươi cười, chẳng lẽ là ta đang tự cười sao!”
“Đúng rồi, là ngươi đang cười.”
“Gì chứ? Chuyện này là sao? Thiền?”
“Không phải, là ta đang cười.”
“Hôm nay ta nói về thiền của Thẩm Hổ Thiền.”
“Nghe nói Thẩm Hổ Thiền và A Nan đao của y, có thể coi là vô địch thiên hạ, bởi vì cái y luyện không phải là ma đao, cũng không phải thần đao, mà là Thiền Đao.”
“Không sai, chỉ có Thẩm Hổ Thiền mới có Thiền Đao, y từng là môn hạ học nghệ với Lãn Tàn đại sư. Lãn Tàn đại sư thấy y tư chất thông minh, cốt cách thanh kỳ, liền hướng dẫn y dùng thiền ngộ đạo, muốn y tự sáng chế ra một bộ đao pháp tuyệt thế độc nhất vô nhị. Sau hai năm học nghệ, Lãn Tàn đại sư muốn thử xem công lực của y, liền gọi y đến thiền thất. Ngoài trời tuyết lớn gió to, Thẩm Hổ Thiền gõ cửa đã lâu, Lãn Tàn đại sư không mở cửa, vẫn ở trong phòng đốt lửa…”
“Lãn Tàn đại sư làm như vậy, chắc là có dụng tâm kín đáo?”
“Chuyện đó đương nhiên. Đến khi hừng đông ló dạng, Lãn Tàn đại sư mới mở cửa, thấy Thẩm Hổ Thiền đứng ngoài suốt đêm, cà người lạnh như băng, trên đầu trên mặt đầy tuyết sương. Y thấy Lãn Tàn đại sư mở cửa, chỉ cười, nói một tiếng, ‘sớm’. Lãn Tàn đại sư gật đầu nói, ‘rất tốt, ngươi bị ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-nhan-thoai/356778/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.