Phùng Lâm bỏ Lý Trị đến nhà họ Niên, trao tín vật của Niên Canh Nghiêu, đến ở tại khu vườn năm xưa. Khu vườn đã bỏ hoang nhiều năm, Niên Hà Linh vốn không dám cho nàng đến đấy, nhưng Phùng Lâm cứ một mực đòi, bởi vậy cho sai gia nhân dọn dẹp sơ rồi cứ để mặc nàng.
Phùng Lâm bước vào vườn thấy lòng nôn nao, sau khi đến thư phòng nàng càng thấy hình như mình đã đến nơi này. Nàng cứ suy nghĩ mãi mà không ra. Niên Canh Nghiêu muốn nàng ở đây vốn là có dụng ý. Bởi vì Phùng Lâm đã uống mê dược của Ung Chính, mất đi trí nhớ, chẳng nhớ được những chuyện trước khi vào hoàng phủ. Do đó Niên Canh Nghiêu mới để cho nàng ở lại chỗ cũ để khơi dậy trí nhớ của nàng.
Nhưng Phùng Lâm đã mất trí nhớ nhiều năm, tuy cảm thấy khu vườn này rất quen thuộc nhưng vẫn không nhớ nổi. Được vài ngày, nàng đã đi khắp nơi trong vườn, nàng lờ mờ nhớ rằng, đây là nơi mình đã từng đến. Nhưng nàng lại không biết mình đã đến khu vườn này từ lúc nào. Nàng chợt nghĩ mình mới quen Niên Canh Nghiêu đây, làm sao đến nhà họ Niên được? Trong lòng cứ nghi ngại mãi, hơn nửa tháng mới dần dần yên bụng.
Một tối nọ, Phùng Lâm đi dạo trong vườn, chợt thấy có hai người vượt tường nhảy vào.
Phùng Lâm thấy hai người ấy tuy lanh lẹ, nhưng khinh công chẳng phải thượng thừa, nàng đã cầm sẵn hai cây phi đao tẩm độc định phóng ra, nhưng nghĩ lại nên thôi. Người đi đầu nói: “Đây là nơi Chung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-tam-nu-hiep/232877/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.