Trầm ngâm một lúc thật lâu, Hồng Nương Tử nói với Vương Động :
- Anh tính tới tính lui cuối cùng vẫn tính đúng là chỉ còn một người sống sót, và tính đúng con người ấy là kẻ lấy bạc.
Vương Động nói :
- Kể ra mới nghe qua cũng khá phức tạp, nhưng nghĩ kỹ thì cũng khá giản đơn.
Quách Đại Lộ nói :
- Nếu Không thế thì khi nào bọn này lại để cho hắn đi một mình vào hang cọp chứ!
Hồng Nương Tử nói :
- Chính tôi cũng thấy trước rồi, tôi thấy các anh không phải hạng thấy bằng hữu lâm nguy là bỏ chạy...
Vương Động nói :
- Quả đúng như thế, họ không phải là hạng người như thế.
Hồng Nương Tử nói :
- Thế nhưng còn một việc mà tôi nghĩ mãi không thông...
Vương Động nói :
- Cô cứ hỏi đi.
Hồng Nương Tử hỏi :
- Lúc nơi ngôi mộ chẳng là anh cũng giả bị trúng huyệt sao?
Vương Động cười :
- Tôi chỉ biết rằng nơi đó vốn không hề có ngôi mộ nào như thế cả. Vì cô nên biết rằng tôi sinh ra và lớn lên ở đây, bãi tha ma đó là chỗ hàng ngày tôi làm sân luyện võ.
Hòng Nương Tử hỏi :
- Anh giả đò bị điểm huyệt như thế anh không sợ bị chúng giết luôn sao?
Vương Động cười :
- Sợ thì kể ra cũng có hơi sợ...
Hồng Nương Tử hỏi :
- Thế sao anh lại cũng cứ làm?
Vương Động nói :
- Chỉ vì tôi đoán rằng các người không chỉ vì giết tôi, nhất định phải còn có mục đích nào khác nữa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-tu-quai/1219025/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.