Cang Tùng Vĩ với bộ pháp khinh thân kỳ tuyệt, nhưng với bộ pháp đó thôi thì không đáng cho Thượng Kỳ để mắt đến. Cái mà y phải để mắt đến chính là cỗ áo quan trên lưng Tùng Vĩ.
Như một chiếc lá khô nhẹ nhàng hạ thân xuống đất, Tùng Vĩ đặt cỗ áo quan xuống trước mặt Thượng Kỳ.
Thượng Kỳ nhìn Tùng Vĩ không chớp mắt.
Lão gằn giọng nói :
- Cang tiểu tử! Ngươi lại giở trò xảo trá như lần trước ư?
Nụ cười mỉm hiện lên trên hai cánh môi của Tùng Vĩ. Thấy nụ cười của Tùng Vĩ, chân diện Thượng Kỳ đanh hẳn lại. Y buông cán đại kỳ đã bị gãy, dấn đến hai bộ, gằn giọng nói :
- Tiểu tử! Ngươi đem áo quan đến cho ta hay cho ngươi?
- Tất nhiên là cho tôn giá rồi.
Thượng Kỳ hừ nhạt một tiếng :
- Hay lắm! Cao ngạo và tự thị lắm...
Rất khí phách. Bổn tọa những tưởng đâu tiểu tử phải trốn chui, trốn nhủi phương trời nào. Không ngờ lại dẫn xác đến Phong Ma sơn nạp mạng cho bổn tọa.
Tùng Vĩ ôm quyền nói :
- Cang Tùng Vĩ không có ý đến đây để nạp mạng cho tôn giá... mà hoàn toàn với ý khác.
- Chống lại bổn tọa.
Lão nói xong, ngửa mặt lên cười khằng khặc. Lão vừa cười vừa nói :
- Cang Tùng Vĩ! Bổn tọa nghĩ ngươi đến để nạp mạng mà thôi... Hẳn ngươi không nỡ để cho Tuyết Ngọc, Mặc Linh và lão già Vũ Văn Hán Dương chết thê thảm?
Tùng Vĩ cướp lời Thượng Kỳ :
- Tùng Vĩ chưa nói ra mà tôn giá đã hiểu ý.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-ho-xao-khach/390774/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.