Để tranh thủ thời gian, Tuấn Hạc đi thẳng lên hướng Bắc. Bốn ngày sau họ đến Chương Phàn - tận bờ sông Hán Thủy. Tuấn Hạc cho xe ghé vào khách điếm nghỉ ngơi và bảo Hồ Diện Cái đi dò hỏi tin tức, đồng thời báo về Thiên Ma cốc cho Mạn Ngọc biết họ đang trêи đường đi Sơn Tây.
Phương pháp truyền tin bằng chim bồ câu đã có từ thời nhà Đường, nhưng không phổ biến. Nay chỉ còn duy nhất có Cái bang là duy trì được hệ thống liên lạc độc đáo này.
Trước bữa cơm tối, Cù Y Thảo trở lại, báo rằng Thiên Ma cốc vẩn an toàn. Mạn Ngọc đã giả nét chữ của Thiên Ma đại lão Đinh Sơn Giáp, gởi thư cho Trường Thiên Sư nói rằng Tây Phật đã đến Thiên Ma cốc giết chết lão nhị và đoạt lại Phật trượng. Sau đó, Trương Tỳ Vân không đến Hoàng Sơn nữa.
Mờ sáng, bọn Tuấn Hạc lại lên đường.
Tiểu Băng vẫn mê man, chỉ sống bằng nước cháo loãng nấu với sâm già. Nàng không chủ động được sự bài tiết nên Phương Phương rất cực khổ. Tuy nhiên, cô gái này vẫn vui vẻ chăm sóc bệnh nhân rất chu đáo.
Một là Phương Phương cảm thương kiếp hồng nhan bạc phận của Tiểu Băng.
Hai là nàng hiểu rằng mình tận tâm với người chị chung thuyền này thì sẽ dành được lòng yêu mến của Tuấn Hạc.
Quả đúng như vậy, Tuấn Hạc vô cùng cảm kϊƈɦ và nhìn Phương Phương với ánh mắt trìu mến.
Đã bước vào mùa hạ nên vầng dương chói lọi trêи cao, thiêu đốt vạn vật. Nền đường khô cứng lại và bụi bốc lên mờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-nam-oan-luc/1997486/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.