Tuấn Hạc quan sát địa hình khu vực này, nhận ra Hồ Diện Cái đã nói đúng. Chỉ có đường vách núi phía Tây là còn có hy vọng.
Chàng bảo Tiểu Quyên chỉ cho mình nơi ở của Tích Ngọc Lang Quân. Đó là một tòa tiểu viện hai tầng xinh xắn, nằm nơi mé tả Thượng Thanh cung, chếch xuống dưới chừng hai chục trượng.
Hai người quay trở lại khách xá thì Xảo Thủ Cái đã có mặt. Tối đến, Tiểu Quyên ngượng ngừng thỏ thẻ :
- Nô tỳ được lệnh hầu hạ gối chăn, mong Cốc chủ thu nạp.
Tuấn Hạc giật mình, bối rối. Chàng đang đóng vai một lão già phong lưu háo sắc nên việc từ chối một mỹ nhân như thế này sẽ không thích hợp. Trong quyển Hồi Ức Lục, Đinh lão đại đã ghi chép tỷ mỉ những lần cùng Trương Tỳ Vân say sưa ở chốn yêu hoa. Có lẽ vì biết rõ bản tính của bằng hữu nên họ Trương đã cho Tiểu Quyên phục vụ bằng hữu.
Tiểu Quyên thấy chàng lặng im không nói lại tưởng chàng đã đồng ý nên tự động trút bỏ xiêm y. Tấm thân lõa lồ kia tròn trịa và gợi cảm, nhưng lại khiến Tuấn Hạc nhớ đến Huệ Vân, đến Tiểu Băng và Doanh Doanh. Một người đã chết, một người chưa rõ tử sinh và một người đang trong cảnh cá chậu chim lồng.
Tuấn Hạc nghe lòng chua xót, gượng cười :
- Lão phu đã hơn bảy mươi, tinh lực chẳng được bao nhiêu, chắc không có phúc hưởng thụ lòng ưu ái của Trương giáo chủ. Mong cô nương lượng thứ cho.
Tiểu Quyên lặng lẽ mặc lại y phục. Bỗng nàng tái mặt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-nam-oan-luc/1997490/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.