Edit: Bối tiểu yêu
❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️ ❄️❄️❄️
Một cổ hắc trầm yêu mị sâu trong con ngươi truyền đến.
Cô ngơ ngác nhìn, như bị hút vào.
"Nói đi, mục đích cô tiếp cận tôi là gì?"
Giọng nói thâm trầm phát ra, âm cuối mang theo sự nguy hiểm.
Tuyên Vân Chi ngơ ngác nhìn hắn, theo bản năng giơ tay vuốt ve gương mặt kia, lẩm bẩm
"Anh đẹp thật đấy."
Tư Vân Tà nghe thấy mấy câu ngu ngốc của cô, trong mắt sát ý thoáng chốc đã bị ý cười thay thế.
"Đẹp? Cho nên cô mới cứu tôi?"
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy dở khóc dở cười vì khuôn mặt mình.
Tuyên Vân Chi có chút hoảng hốt, lập tức phục hồi tinh thần lại.
Mắng một tiếng, liền trở tay hướng cổ Tư Vân Tà mà chém.
"Đáng chết, anh dám thôi miên tôi??!"
Tư Vân Tà nâng bàn tay khớp xương rõ ràng lên, nhẹ nhàng đưa lên đỡ đòn tấn công của cô, tiện đà trở tay cầm lấy tay cô kéo cả người vào ngực.
"Vật nhỏ, tính cảnh giác rất cao nha."
"Anh!"
Tư Vân Tà vừa nói vừa ôm cô đi lên lầu hai.
"Đi lên xem phòng của vật nhỏ thế nào."
Vừa mới đến cửa phòng, dự định cùng cô tính toán trước sau một chút, lại bị Đường Nhất chặn ngang giữa chừng, hắn ánh mắt thâm trầm liếc Đường Nhất một cái.
Hắn đặt cô xuống đất, ánh mắt luyến tiếc nhìn cô, sau đó dứt khoát rời đi.
Đợi hắn đi rồi, Tuyên Vân Chi đem cửa phòng đóng lại, sắc mặt lập tức đen.
Vừa rồi, trong nháy mắt ý thức của cô hình như là bị khống chế.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-nam-thien-nuong-tu/700679/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.