🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ngày tháng dường như lại quay về như trước.

Phí Khởi vẫn quấn quýt bên Quý Phi như hình với bóng, còn ta vẫn đứng ngoài điện.

Chỉ khác là lần này, ta không quỳ mà đứng thẳng, lặng lẽ lắng nghe động tĩnh bên trong, sợ rằng chủ nhân có căn dặn gì mà ta bỏ sót.

Khi cửa điện mở ra, ta cúi thấp đầu, không dám liếc nhìn người từ trong bước ra.

Phí Khởi lại vội vã rời đi, nhưng lần này không phải vì quốc sự mà vì Phượng Loan Cung xảy ra hỏa hoạn, cung nữ hoảng loạn chạy đến bẩm báo.

Người trong cung của Quý Phi lần này lại khổ sở.

Người trong lòng đột ngột rời đi, mỹ nhân tức giận đập nát cả một gian điện, cuối cùng thậm chí còn lấy cớ bệnh tật để từ chối mấy lần triệu kiến của Phí Khởi.

Ta nhặt lên một bình sứ bị vỡ một góc.

Vì ta chưa từng trút giận lên bọn hạ nhân nên cung nữ thu dọn cũng dám nói chuyện với ta nhiều hơn một chút:

“Cô cô, nghe nói đây là một món đồ do quan diêu vô tình luyện ra, độc nhất vô nhị, đáng giá nghìn vàng, thật đáng tiếc. Nhưng nếu tìm được thợ giỏi, chắc chắn có thể sửa lại.”

Ta khẽ cười, vuốt nhẹ lên vết rạn:

“Đúng vậy, chắc chắn có thể sửa lại.”

Nhưng dù có sửa đến đâu, vết nứt vẫn sẽ còn, phải không?

Cung nữ ngẩn người nhìn ta, thì thầm:

“Cô cô cười lên thật đẹp… rõ ràng ngày thường không thấy như vậy…”

Nói là gọi ta “cô cô”, nhưng thực chất ta cũng chỉ hơn nàng ta vài tuổi.

Chung quy lại, ta cũng chỉ là một tân nương vừa gả được một năm đã thành quả phụ.

Ta không đáp, chỉ bảo bọn họ dọn dẹp xong thì lui xuống, nhẹ nhàng đóng cửa lại để tránh quấy nhiễu giấc nghỉ của Quý Phi.

Bên ngoài trời lại đổ tuyết lớn, hoa mai trong sân nở rộ đỏ rực.

Ta đã quen đứng ngoài điện, ngày qua ngày canh giữ.

Các cung nữ sợ ta sinh bệnh, đến lúc đó không ai thay họ gánh chịu cơn thịnh nộ của Quý Phi, bèn khoác thêm cho ta một chiếc áo choàng dày.

Nhìn theo ánh mắt ta, họ tò mò hỏi:

“Cô cô thích mai sao?”

Ta cười nhạt:

“Không, ta thích đào hơn.”

“Mùa đông lạnh lẽo quá. Những gì nở trong mùa đông, ta đều không thích.”

Nhưng Quý Phi lại thích.

Nàng ta yêu sắc đỏ dưới lớp tuyết trắng, yêu ngồi trong điện ấm áp, vừa ngẩng đầu đã có thể nhìn thấy.

Nàng ta không biết, ở nơi biên cương xa xôi kia, trong những ngày tuyết lớn như thế này, những binh lính khoác trên mình chiếc áo bông mỏng manh, làm sao có thể cầm cự được?

Cung nữ không đáp lời ta nữa, đột nhiên quỳ sụp xuống.

Ta theo bản năng quay đầu lại.

Ở cửa điện, đế vương khoác long bào màu vàng sáng cũng đang nhìn ta.

Ta ngây người, vội cụp mắt xuống, cùng quỳ theo.

Vịt Bay Lạc Bầy

Đôi giày gấm thục và vạt áo hoàng bào ngay trước mặt ta.

Phí Khởi hỏi:

“Ngươi tên gì?”

Ta đáp:

“Phục Linh.”

“Nô tỳ, Thôi Phục Linh.”

Lần này, ta biết hắn đã ghi nhớ cái tên của ta.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.