Càng đi về phía tây, địa hình càng dễ thủ khó công. Đêm khuya tấn công vào thành, không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, tôi thậm chí còn cảm thấy mặt đất rung chuyển. Rạng sáng hôm sau tiến vào thành, khắp nơi hỗn độn, nhìn thấy mà giật mình,thi thể nằm ngang đường chưa kịp xử lý, có binh lính chết trận, cũng có dân thường bị liên lụy.
Chỉ có tận mắt nhìn thấy, mới biết phim tài liệu đã làm đẹp thêm, cảnh tượng chân thật không chỉ có một chút như thế. Cũng chỉ có tự mình trải qua, mới phát giác năng lực chịu đựng của mình tương đối tốt, hoặc có lẽ là bởi vì không có đường lui, chỉ có thể kiên trì tiến về phía trước.
Tòa thành trì này rơi vào tay người Tây Nhung gần ba năm, dân chúng còn sống hiện giờ như được trở về từ chỗ chết. Mệnh lệnh cứu tế bình dân nhanh chóng truyền đến, trong lòng tôi ấm áp, cảm xúc áp lực từ khi vào thành tới nay cũng dịu đi không ít. Con đường cứu dân này rất tốt.
Đang bận phân phát thức ăn, binh lính bên cạnh bỗng nhiên hành lễ: "Tướng quân. " Tôi quay đầu lại nhìn, là Tiết Viễn, đã thay quân phục, nhưng vẫn có vài phần phong trần mệt mỏi. Những người xếp hàng nhìn thấy hắn, trong tay còn bưng bát liền muốn quỳ xuống, hắn nhanh chóng ngăn lại: "Không cần đa lễ."
Hắn hỏi qua tình huống bên này, lại vòng qua bên cạnh tôi, liếc mắt nhìn vào trong nồi lớn một cái, lông mày nhíu lại, nhẹ giọng nói: "Đều là cháo loãng. "
Tôi thì thầm: "Họ đói quá lâu, đột nhiên ăn quá no ngược lại sẽ xảy ra chuyện."
Thật ra còn có một nguyên nhân, trước mắt lương thực ngày càng ít dần, lại dành một ít đi cứu trợ dân chúng, nếu hậu phương không vận chuyển tới, liền thật sự phải giật gấu vá vai. Cả tôi và hắn đều biết, nhưng không nói.
Đợi đến khi nồi lớn sạch sẽ thấy đáy, Tiết Viễn còn chưa đi, ở bên cạnh tôi, ngưng thần nhìn chăm chú bóng lưng mọi người rời đi, lông mày nhíu lại không chịu buông ra.
Tôi không thể không lên tiếng: "Nếu không có ngươi, họ có lẽ sẽ phải chịu đựng nhiều hơn. Bây giờ dân chúng thoát khỏi chiến loạn có thể no bụng đều cảm kích ngươi, ngàn năm sau họ cũng sẽ không quên ngươi."
Hắn quay đầu nhìn tôi, rốt cục khóe môi lộ ra nụ cười, nói: "Ra ngoài đi dạo một chút không? "
Trên đường gặp phải bình dân lúc trước từng đối mặt, lại muốn bái lạy Tiết Viễn, hắn vội vàng ngăn cản, sau khi trấn an nói lời tạm biệt liền lôi kéo tôi đi vào con đường nhỏ không người.
Tôi thấy bộ dáng tránh né của hắn, không khỏi cười nói: "Bọn họ hiện tại cũng không có thứ gì khác để cảm ơn ngươi. "
"Biết thì biết, nhưng ta không thích như vậy." Hắn rút đi tư thái thong dong trước mặt mọi người, phiền toái thở dài, "Quỳ trời đất cha mẹ còn được, quỳ ta, luôn cảm thấy có chút tổn thọ. "
Tôi đang định trả lời thì đột nhiên, Tiết Viễn dừng lại và nhìn chằm chằm vào đống cỏ khô chất đống bên đường. Hắn cau mày, giơ tay chặn trước mặt tôi, thấp giọng nói: "Ngươi lùi lại."
Tôi lập tức tỉnh táo, cũng nhìn đống cỏ khô kín đáo kia, nhìn kỹ, lá cỏ lộn xộn dường như đang rung nhẹ. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ bên trong cất giấu quân địch còn chưa chạy thoát?
Tôi không khỏi nín thở, nghe lời lui ra vài bước, động tác Tiết Viễn nhanh nhẹn, bước nhanh tiến lên, một cước đá ngã vật che chắn --
Một đứa trẻ ngồi trên mặt đất, trông chỉ mới hai, ba tuổi, quần áo rách rưới dính đầy cỏ, liều mạng che miệng, kinh hãi mở to hai mắt nhìn chúng tôi. Nó hiển nhiên bị động tĩnh bất thình này dọa sợ, tay vừa buông ra liền "oa" một tiếng khóc lên.
Tôi cùng Tiết Viễn ở trong tiếng khóc này hai mặt nhìn nhau. Nhất là Tiết Viễn, đột nhiên mất đi quyết tâm sắc bén vừa rồi, nhìn đứa nhỏ, sau đó lại nhìn tôi, có chút luống cuống.
Ở đây chỉ có một mình tôi là người trưởng thành chân chính, mặc dù không có kinh nghiệm gì, nhưng không thể không ra tay dọn dẹp cục diện này. Tôi cắn răng, cúi xuống, cẩn thận đến gần đứa trẻ đang khóc, cố gắng tìm giọng nói nhẹ nhàng nhất: "Đừng sợ." "
Công sức bỏ ra không phụ lòng người, không bao lâu sau nó ôm lấy bả vai tôi cọ nước mắt, nhưng mà tuổi còn quá nhỏ, đi còn chưa vững, lời nói cũng không rõ ràng, từ trong các loại từ ngữ vụn vặt miễn cưỡng nghe ra, tối hôm qua lúc hỗn loạn, người nhà nó đem nó giấu ở nơi này, còn bảo nó không được phát ra tiếng động.
Tôi và Tiết Viễn nhìn nhau, ai cũng không nói gì -- Trong thành đã yên ổn một đoạn thời gian, nếu như đem nó giấu ở nơi này, người nhà còn sống sẽ không đến mức tới giờ còn chưa tới tìm nó.
"Lâu như vậy chắc đói bụng rồi, tìm chút gì đó cho nó ăn đã, chuyện khác nói sau". Tôi thở dài và bế nó lên.
Đứa trẻ gầy gò nhỏ bé, không cảm thấy nặng. Nhưng Tiết Viễn có lẽ là lo lắng cho cánh tay tôi, không đi được bao lâu, liền tới gần vươn tay: "Đổi ta đi. "
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.