Ta biết "tiểu thư" trong miệng hắn, chính là tân phu nhân Văn Chiêu huyện chủ, trong lòng lập tức nguội lạnh.
Thấy vẻ mặt ảm đạm của ta, Lục Nghiêu vội vàng bổ sung: "Nhưng lang chủ còn nói, ngài ấy vừa mới xin được một căn nhà ở Cù thị bản gia, có thể tặng cho phu nhân ở, cũng sẽ thường xuyên đến thăm phu nhân..........."
Ta hiểu rồi, Cù Hoảng muốn ta đến bản gia để tránh họa, huyện chủ sợ liên lụy đến Cù Hoảng, sẽ không dám trắng trợn g.i.ế.c người.
Đây e rằng đã là giới hạn hắn có thể làm rồi.
Trong lòng ta cảm thấy mỉa mai, không nhịn được chế nhạo: "Chàng ấy muốn nuôi ta làm ngoại thất sao?"
"Phu nhân........"
"Cũng là muốn ta đảo lộn luân thường, từ chính thê biến thành thiếp, đúng không?"
Đối với lời trách mắng ẩn chứa nước mắt của ta, Lục Nghiêu thở dài một tiếng: "Phu nhân đừng trách. Phải biết rằng, lang chủ cũng là thân bất do kỷ."
Thực ra, người thực sự thân bất do kỷ là ta.
Ngày hôm sau, với sự giúp đỡ của Lục Nghiêu, ta mang theo cha, A Nhị, và nam nhân không quen biết kia chuyển đến ngôi nhà riêng của Cù Hoảng.
Sau đó nhiều đêm dài, trong lòng ta vô cùng tủi nhục, gần như ngày nào cũng mở mắt, lấy nước mắt rửa mặt cho đến khi trời sáng.
Còn cha ta vì trong tiệm có người chết, sợ hãi không dám đến đó nữa, cả ngày tinh thần hoảng loạn, dần dần nằm liệt giường, hôn mê bất tỉnh.
Tình trạng ngày càng tệ hơn, còn có nam nhân xa lạ kia.
Ngày hôm đó, ta vứt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-sau-du-ha-lac/2674033/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.