Cam Lâm cung.
Chúc Vân Tuyên hiện tại đang ngồi trên tháp, thỉnh thoảng sẽ bất giác liếc nhìn chuông tây dương nằm phía trong góc phòng, bộ dạng thọat nhìn qua có vẻ lo lắng bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Mãi đến tận khi thanh âm của Cao An vọng từ bên ngoài vào: “Quốc Công gia, mời ngài đi lối này đi.”
Chúc Vân Tuyên nghe xong liền đột nhiên đứng lên, tim hắn giờ khắc này đập nhanh đến mức như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực. Cao An đã dẫn Chúc Vân Cảnh đi vòng qua bức bình phong, trong thoáng chốc, vị huynh trưởng hắn nhớ nhung bấy lâu nay rốt cuộc cũng xuất hiện ở trước mặt.
Chúc Vân Tuyên hệt như chôn chân trên đất, đôi mắt cứ mở to thao láo không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm Chúc Vân Cảnh đang mỉm cười từ từ tiến lại gần mình. Chúc Vân Cảnh đi tới trước mặt, sau đó giơ tay lên vỗ nhè nhẹ bờ vai hắn lên tiếng: “A Tuyên thật sự đã trưởng thành rồi.”
Năm đó khi hắn rời kinh, đứa em trai nhỏ này dường như còn thấp hơn hắn cả cái đầu, bây giờ đã đứng ngang bằng với hắn.
Hai mắt Chúc Vân Tuyên thoáng chốc đỏ hoe, chầm chậm lên tiếng: “Huynh…”
Chúc Vân Cảnh chỉ đành trút tiếng thở dài: “Dầu gì cũng đã làm hoàng đế, sao vẫn nhõng nhẽo như vậy hả, lỡ như để người ngoài thấy được thì còn ra thể thống gì.”
Chúc Vân Tuyên rốt cục cũng hoàn hồn, vội nhào tới dùng sức ôm lấy Chúc Vân Cảnh nghẹn ngào: “Huynh, cuối cùng huynh cũng về rồi…”
Một phút sau, sau khi dâng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-son-hua-nhi/1232250/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.