Nguyên tiêu đêm đó, nếu thiên đức hoàng đế khiến nàng hoảng hốt, sợ hãi bao nhiêu thì trần tĩnh kỳ lại làm nàng cảm thấy ấm áp, khoái lạc bấy nhiêu. bây giờ nghĩ lại, đến chính thục phi nàng cũng không hiểu làm sao mình lại có thể cuồng nhiệt đến như thế, hoang đường đến như thế. tất cả các lần nàng hầu hạ thiên đức hoàng đế trước đây cộng lại cũng chẳng bằng một đêm đó.
Chỉ là... ân ái qua đi, sẽ còn lại gì?
Mấy ngày rồi trần tĩnh kỳ đã không ra khỏi cảnh nhân cung. thục phi biết. bởi vì mỗi ngày nàng đều hướng mắt nhìn ra ngoài ngóng trông. giống như hiện giờ...
Bên ô cửa, thục phi kim vận ngồi trên ghế, tay chống cằm nhìn ra bên ngoài, trên con đường nối từ thanh nguyệt cung đến cảnh nhân cung, gương mặt thẫn thờ.
Chẳng phải mới đây, nàng đã ngồi đó cả buổi rồi. thậm chí là cho tới lúc này, khi hai cung nữ tuyết thi, tuyết nhạn đã dọn cơm xong thục phi nàng vẫn không hề hay biết.
Tuyết thi, tuyết nhạn thoáng quay mặt nhìn nhau, rồi tuyết nhạn nhấc chân tiến đến gần khung cửa, nhỏ giọng gọi:
- nương nương.
Thục phi vẫn không phản ứng, coi bộ là nàng vẫn đang chìm trong suy tư.
- nương nương.
- nương nương.
Tuyết nhạn phải gọi đến lần thứ ba thì thục phi mới khẽ giật mình "a" lên một tiếng. nàng xoay đầu lại, hỏi:
- tuyết nhạn, có chuyện gì?
- nương nương, đã đến giờ dùng cơm.
- à...
Thục phi đưa mắt liếc qua chiếc bàn thì thấy bên trên cơm canh đã dọn sẵn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-son-huu-hi/1207360/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.