Edit: Cửu Linh (truyenwiki1.com by Hayashi_Nari)
Cho đến khi Tô Tô tỉnh lại, nàng phát hiện ở đầu giường có một đám người đang vây quanh mình.
Lão cha tức đến sùi cả bọt mép, mắng Diệp Kinh Cức như mắng một con chó.
Diệp Kinh Cức cúi đầu, không hề phản bác lấy một lời.
Còn nương thì ngồi cầm một cái khăn và khóc thầm.
Còn có....
“A? Sư phụ cô ấy tỉnh rồi!” Một tiểu dược đồng có ánh mắt thông minh lanh lợi đi đến, nhìn nàng một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn sư phụ nhà mình.
Y Thánh Tiêu Bạch Khanh ngồi ở mép giường, vẫn là bộ dáng như lần đầu tiên gặp mặt: mặc bạch y, đội đấu lạp, dưới đấu lạp là một chiếc khăn che mặt trắng như tuyết. Cả người trông sạch sẽ thuần khiết như một đoá hoa sen, không nhiễm bất cứ hạt bụi nào. Hắn chậm rãi bắn ra một chữ: “Ồn.”
Dược đồng lập tức quay đầu quát đám người ở bên cạnh: “Sư phụ bảo các người đừng làm ồn, người bệnh cần yên tĩnh nghỉ ngơi.”
Tô Trung Chính lập tức bỏ mặc Diệp Kinh Cức ở đấy, chạy đến chỗ con gái yêu: “Con của ta, con tỉnh rồi à? Con cảm thấy thế nào?”
“Con vẫn ổn ạ.” Tô Tô mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, “Chỉ là cảm thấy có chút mệt.”
Một đám người lập tức lo lắng nhìn về phía Tiêu Bạch Khanh.
“Tâm.” Câu trả lời của Tiêu Bạch Khanh vẫn ngắn gọn như cũ, “Mệt.”
Tô Tô suýt nữa thì chột dạ. Câu trả lời này thật sự rất tốt, thật sự quá tinh tế!
Tất cả không phải là do tâm ta mệt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-son-my-nam-nhap-truong-ta/1691918/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.