Linh Đình dương, sóng cả dâng trào, đá ngầm đầy rẫy.
“Sơn hà phá toái phong phiêu nhứ
Thân thế phù trầm vũ đả bình
Hoàng khủng than đầu thuyết hoàng khủng
Linh đình dương lí thán linh đình”
Dịch thơ:
Gió xô bông bụi tan sông núi
Mưa đập cánh bèo phận nổi trôi
Khiếp sợ! Đầu ghềnh truyền khiếp sợ
Mồ côi! biển rộng khóc mồ côi
Bài thơ xưa của Văn Thiên Tường, đơn thuần là bộc lộ nỗi lòng cô quạnh lẻ loi của bản thân, hoàn toàn không có câu nào đề cập đến những con sóng dữ kinh hoàng và nguy cơ ẩn mặt trên Linh Đình dương.
Nhờ có sự bảo hộ ngấm ngầm của Long gia, Dương Túc Phong thuận lợi đi qua Anh Xuyên đạo, đến cảng Hải Sâm Uy đáp tàu buôn tới Mĩ Ni Tư. Có lẽ số mạng hắn nhiều gian truân, tàu khởi hành trên Linh Đình dương được một ngày một đêm thì gặp một cơn cuồng phong trước nay chưa từng có.
Linh Đình dương vắt ngang giữa đại lục Y Lan và đại lục Y Vân, sóng dữ cuồn cuộn, vỗ liên miên vào mạn tàu, cơ hồ chỉ muốn đánh nát tàu ra. Đêm đen như mực, tối đến mức không trông thấy năm đầu ngón tay. Mưa như trút nước tàn phá mặt biển êm đềm, những hạt mưa dày nặng rơi trên boong tàu, tạo thành những đóa mưa hoa. Boong tàu cũ mòn căn bản không chịu nổi nước mưa xối xả, bên ngoài mưa lớn, trong khoang tàu mưa nhỏ.
Cuồng phong trận sau điên cuồng hơn trận trước làm toàn bộ buồm rơi xuống. Mọi người trên tàu đều cảm nhận được rõ ràng tàu đang tròng trành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-son-nhu-thu-da-kieu/1383675/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.