Cuối cấp là khoảng thời gian tối mặt tối mày với bài vở ở trường. Thẩm Tư Duệ không đi học thêm. Vốn điểm cô khá ổn, lại còn đồng đều, chỉ trừ Tiếng Anh. Mà hiện tại đã có người yêu kèm cặp môn này, cô cũng không lo lắng lắm. Đa phần thời gian của Thẩm Tư Duệ đều dành cho việc làm thêm hoặc giúp kèm Uyển Đình làm Toán.
Năm học cứ thế nhanh chóng đi đến hồi kết. Tiền làm thêm dành dụm cũng kha khá. Cô đăng ký nguyện vọng thi vào trường Diêu Vận Lạc dạy, dự định tạo bất ngờ cho cô ấy, trong lòng hí hửng không thôi.
Ai bảo thi cuối cấp sẽ khiến người ta hồi hộp, mong đợi các thứ? Thẩm Tư Duệ thấy cũng như bao ngày bình thường thôi. Cô nhóc cảm thấy vô cùng bình thản. Có lẽ cô tự tin vào năng lực của chính mình.
Trái ngược với Thẩm Tư Duệ, Uyển Đình rất lo lắng. Cô nàng chỉ dám chọn trường có vị trí địa lý gần trường của Khiết Vân, vì lường được sức học của mình. Nhất là môn Toán, cỡ nào cũng không đội trời chung!
Kì thi diễn ra suôn sẻ. Sau chuỗi ngày chờ đợi Thẩm Tư Duệ nhận được thông báo trúng tuyển. Cô không đợi đến ngày tựu trường mà chào bố mẹ rồi lên đường đến thành phố luôn.
Bố mẹ Thẩm thấy con gái gấp rút muốn rời khỏi nhà như thế thì hoảng hốt. Hai người vẫn chưa kịp hiểu bé ngoan nhà bọn họ bị gì, chỉ biết cô nhóc rời đi với lời hứa sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân. Nghe cứ như sắp biệt ly mãi mãi...
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giang-vien-lac-em-lo-tuong-tu-co-roi/2180538/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.