Trời mát, trăng thanh…
Cổ Tịch Vân và Ngải Đông đang vận động ê ê a a trong phòng thì Hiên Viên Thiệu chợt đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một đĩa bánh ngọt. Hắn tiến lại ghế ngồi rất tự nhiên. Cổ Tịch Vân vẫn giữ thói quen cũ, dù là đang ở thời khắc nóng bỏng như lửa đốt này cũng không bao giờ cởi bỏ y phục, cứ như luôn cảnh giác có ai vào hành thích y thì y sẽ khỏi cần mặc lại y phục, trực tiếp nghênh chiến được. Ngải Đông thì hoàn toàn trống trơn từ đầu đến chân. Hiên Viên Thiệu vừa vào, Cổ Tịch Vân đã kéo chăn qua người Ngải Đông che kín, rồi hướng cặp mắt không mấy hoan nghênh gì về phía hắn.
“Tướng công, chàng cứ làm tiếp a, ta chỉ đến học hỏi Ngải công tử thôi, xem thử Ngải công tử có cách gì giữ chân chàng để ta bổ sung thiếu sót của bản thân.”
Cổ Tịch Vân nhắm mắt lại, day day thái dương rồi mở ra. Hiên Viên Thiệu bày ra vẻ mặt ngây thơ: “Tướng công, ta lại làm sai rồi sao? Lại chọc chàng giận à?”
“A Thiệu, ngươi…” Cổ Tịch Vân chỉnh sửa lại y phục bước xuống giường, muốn nói gì đó nhưng kìm lại không nói. Ngải Đông bị quấn thành một cục không dám hó hé, chỉ bất mãn trừng mắt với Hiên Viên Thiệu. Hiên Viên Thiệu đột nhiên cảm thấy tình huống này rất khôi hài. Hắn nhịn cười, tới gần chọt chọt vào thắt lưng Cổ Tịch Vân, hỏi: “Ta sao á?”
Cổ Tịch Vân gạt tay hắn đi thẳng. Đây rõ ràng là trốn tránh.
Hiên Viên Thiệu mím môi, hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-chu-dai-nhan-tha-thu-ta/520311/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.