Lãnh Huyết Thu xoa xoa cổ tay, thứ gì đó lóe sáng trong tay áo nhưng không ai để ý đến
Lăng Dương Nam tiến lại gần Lãnh Huyết Thu bàn tay gân guốc nổi lên đưa tới kín kẻ bóp chặt chặt cổ y: "Hay ta giết ngươi trước, để xem bộ mặt Mộ Ảnh Phong van cầu ta tha cho ngươi?"
Mộ Ảnh Phong nghe thấy nổi lên một tầng mồ hôi nữa, một chút nữa, một chút nữa thôi...
Lãnh Huyết Thu thì hơi khó thở một chút nhưng vẫn còn mở miệng đả một kích chí mạng được: "Ồ! Hay cho chính phái được người người tung hô lại nói ra một câu dơ bẩn như vậy, giết ta? Ngươi chả biết cái thá gì cả? Ngươi chỉ đang làm theo quán tính, ngươi cho là mình đúng thì ma giáo chúng ta phải sai? Ngươi là kẻ đần độn ngu si mặc người ta thao túng, giết cha ngươi? Chúng ta còn ngại bẩn tay!"
Lăng Dương Nam hắn nghe không lọt một chữ, bị giáo huấn bởi phế vật, bàn tay ghìm chặt cổ y, gào lớn vào mặt y: "Chứng cứ rành rành, các ngươi còn chối! ! !"
"Không nghe thấy sao? Còn đợi ta nhắc lại kẻ ngu suẩn chính là kẻ ngu suẩn"
Ha ha Lăng Dương Nam cười lớn, tức điên lên không còn lý trí, định một tay kết liễu y, nhưng trước hết phải cắt phăng miệng lưỡi cay độc của y, lưỡi kiếm còn chưa chạm tới người y thì trong ống tay Lãnh Huyết Thu lóe lên 'Phập'
Lăng Dương Nam gục xuống cảm nhận kim châm nho nhỏ yên vị ngay trên bả vai hắn, liền muốn vươn tay nhưng một góc áo Lãnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-chu-khong-phai-la-ke-vo-tinh/279177/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.