Lãnh Huyết Thu phải chữa bệnh cả ngày trời, thấy người ta thật sự khó khăn thì không bao giờ lấy đồng nào, bây giờ ngoài đường tối đen như mực, tuyết phủ ngày càng dày hơn, y run cầm cập chân đi nhanh hơn dưới đất luốn xuống cả một mảng nhìn lên đã gặp phải một rắc rối
Lãnh Huyết Thu chỉ nhìn thấy ba thân ảnh tối đen, khoảng cách gần khiến y ngửi thấy mùi hôi nồng nặc như chưa bao giờ tắm, phiền phức lớn lại gặp phải bọn khất cái chuyên cướp của, bọn chúng mở miệng ra càng thối hơn,
"Móc tiền ra đây không thì mạng của mày vứt cho chó ăn"
Lãnh Huyết Thu từ sáng đến giờ chữa bệnh chỉ có vài đồng bạc lẻ, chỉ nén nhịn móc tiền từ tay áo đưa cho bọn chúng, một bàn tay đen nhỏm chạm vào tay y thô bạo dựt lấy với vẻ mặt phẫn nộ
"Thằng chó chỉ có chừng này, mày giấu ở đâu moi ra hết cho tao"
Y không buồn để ý mở miệng "Hết rồi"
"Mày giỡn mặt với tao đó hả"
Tên khất cái chửi rủa một tiếng, những bàn tay thô ráp bẩn thỉu chồm tới liên tục lục lọi thân thể y, không kiếm được thứ mình muốn ngay tức khắc hắn rút con dao mẻ bên hông đưa lên cao, y nét mặt cực kì bĩnh tĩnh vì biết bọn chúng chỉ đang dọa y thôi, độ nhạy bén của y vẫn còn nếu chúng dám đụng tay đụng chân thì cũng đừng trách y phải ra tay
Vẻ mặt tên cầm đầu như đã mất hết kiên nhẫn, quả thật bổ xuống một nhát, chưa kịp ra tay trên mặt y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-chu-khong-phai-la-ke-vo-tinh/279194/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.