Lại chạy thêm một ngày đường, vào thành, Lư Nhã Giang tìm một hàng ngựa, mua một con cho Kim Tiểu Tường. Dù sao kế tiếp phải đi một đoạn đường rất dài, hai đại nam nhân cứ cưỡi cùng một con sẽ ngán chết.
Nhưng Kim Tiểu Tường lại không muốn mua ngựa. Hắn và Lư Nhã Giang cưỡi cùng một con đang rất thích, mỗi ngày được Lư Nhã Giang ôm trong khuỷu tay, khi chậm bước còn có thể dựa vào lồng ngực y ngủ một giấc, không cần phải nói thoải mái bao nhiêu, nếu mua ngựa mới sẽ không còn đãi ngộ tốt như vậy nữa.
Vì thế khi Lư Nhã Giang bảo Kim Tiểu Tường cưỡi thử, Kim Tiểu Tường đáng thương nhìn y: “Ca ca, ta không biết cưỡi ngựa.”
Lư Nhã Giang nhíu mày: “Ngươi một mình lang bạt giang hồ mà không biết cưỡi ngựa?”
Kim Tiểu Tưởng bĩu môi lầu bầu: “Một mình lang bạt giang hồ hồi nào, sau khi ngươi giết sư phụ sư bá ta, ta không dám quay về mới phải lưu lạc giang hồ…”
Lư Nhã Giang nhớ lần trước Kim Tiểu Tường trộm ngựa của mình còn vụng về té xuống, nghĩ mấy lão nhân phái Thương Sơn không thèm dạy cả cưỡi ngựa cho hắn. Nghĩ thế, ngữ khí y hòa hoãn bớt: “Ta dạy ngươi. Một chuyến đi tìm Nguyệt Kiến Thảo này đường xá xa xôi, ngươi nên học cưỡi ngựa một mình.”
Kim Tiểu Tường chu mỏ: “Ca ca cưỡi cùng với ta có sao đâu?”
Lư Nhã Giang nhíu mày, định nói gì đó, cuối cùng thành không kiên nhẫn quát: “Đừng lảm nhảm nữa, bảo ngươi học thì học đi!”
Kim Tiểu Tường không còn cách nào, đành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-chu-moi-ngay-thuc-giac-thay-giao-chu-dang-hoa-trang/625677/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.