Nhìn thấy Thượng Quan Tuyền chủ động xuất hiện, vẻ lạnh lẽo trên mặt Lãnh Thiên Dục dịu xuống đôi chút. Nhưng khi hắn thấy lửa giận trong mắt cô, đôi mày lập tức nhíu lại. Sau đó, hắn nhìn thoáng qua Phong đang đứng bên cạnh.
Phong nhanh chóng hiểu được ý của Lãnh Thiên Dục, vội vàng cúi thấp người xuống rồi nói: "Tôi ra ngoài!"
Lãnh Thiên Dục gật đầu. Lúc Phong rời khỏi phòng, hắn mới bước lại gần Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt u ám vẫn không hề suy giảm.
- Sao không nghe lời?
Khi hắn đến trước mặt cô, giọng điệu lạnh lẽo mang theo sự tức giận vang lên, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm vào cô.
- Nghe lời?
Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, đột nhiên cười nói: "Tôi ngược lại rất muốn nghe lời anh đấy, nhưng mà... đối với một kẻ tiểu nhân nói một đằng làm một nẻo như anh, vì sao tôi lại phải nghe lời chứ?"
Trước câu nói lên án đột nhiên của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Dục thâm thúy nhếch đôi mày rậm, sau đó ánh mắt không chút tức giận nhìn cô: "Cố tình gây sự không phải tác phong của em".
Hắn không để tâm đến sự lên án của Thượng Quan Tuyền cho lắm, chỉ cho rằng tính tình cô hơi trẻ con, đang đùa giỡn mà thôi. Hắn khẽ thở dài một hơi, ôm cô vào lòng. Vừa rồi không thấy bóng dáng cô đây, tâm tình của hắn rối loạn không thôi.
Về là tốt rồi, chỉ cần cô trở về, hắn sẽ không so đo hành động bốc đồng của cô nữa.
Hơi thở ấm áp nhanh chóng bao vây lấy Thượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-dich-danh-cap-trai-tim-cua-trum-xa-hoi-den/106243/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.