- Đừng... đừng như vậy! – Thượng Quan Tuyền cảm thấy hốt hoảng.
Thấy cô từ chối, Lãnh Thiên Dục càng không kiêng dè gì cúi đầu xuống, gặm cắn lên xương quai xanh của cô...
- Lãnh Thiên Dục, đừng như vậy! – Cô dường như dựa hẳn vào ngực hắn, giọng nói đầy sợ hãi.
- Vừa gọi gì? – Lãnh Thiên Dục đột nhiên dừng lại, đôi lông mày rậm nhíu lại đầy bất mãn, vẻ mặt cũng dần đóng băng lại.
Ý thức được sự tức giận của hắn, Thượng Quan Tuyền cũng không giãy giụa nữa. Giữa hai người chỉ còn hơi thở yếu ớt đè nén của cô...
- Lãnh Thiên... – Cô vừa định nói như vậy, nhưng khi đối mặt với đôi mắt đang dần trở nên lạnh lẽo kia...
- Dục...
Cô nhẹ giọng gọi một tiếng. Không biết tại sao, khi đối mặt với hắn cô lại cảm thấy yên ổn. Có lẽ cứ nên phóng túng một lần đi!
Lãnh Thiên Dục từ từ cong môi lên, vẻ mặt đầy hài lòng. Hắn chưa từng nghĩ đến khi nghe một cô gái gọi tên mình lại cảm động như thế. Có lẽ chính vì như thế nên hắn mới động lòng trắc ẩn.
- Vậy tôi hỏi em, tâm nguyện lớn nhất của em là gì?
Lãnh Thiên Dục ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng, đôi mắt nhìn cô chăm chú, dáng vẻ đầy nghiêm nghị.
- Tôi...
Thượng Quan Tuyền hơi nghiêng đầu suy nghĩ cẩn thận, sau một lúc lâu, đôi mắt trong suốt của cô sáng lên...
- Chơi trò tàu lượn! Từ lúc nhỏ tôi đã hy vọng có thể được ngắm phong cảnh từ trên tàu lượn lúc nó đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-dich-danh-cap-trai-tim-cua-trum-xa-hoi-den/106265/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.