Edit: Phi Phi
Beta: Dực
Trên mặt Vệ Nhu Y từng dịu dàng như nước, rốt cục lộ ra tia nhìn lạnh lùng cường thế.
Cô ta nhẹ nhàng đi tới, cước bộ vô thanh vô tức. Cô ấy giơ tay lên, vén tóc mai qua sau tai, ngẩng đầu, nói: “Mộc Vũ, tôi không muốn thương tổn cô” Trong mắt cô ta hiện lên sự đắc ý.
Tám chữ vô cùng đơn giản, đã tuyên bố sự thắng lợi của cô ấy. Tô Mộc Vũ, kẻ thứ ba không nên xuất hiện rốt cục cũng bị chính mình đuổi đi.
Tô Mộc Vũ nhìn cô ta, cười một chút, không muốn hiểu lời nói đó, thay đổi phương hướng, vòng qua cô ấy đi vào thang máy.
Vệ Nhu Y không nhúc nhích, chỉ nói: “Cô có biết lúc ấy vì sao tôi không chịu gả cho Kính không? Bởi vì, tôi… không thể mang thai”
Cước bộ của Tô Mộc Vũ, theo lời của cô ta, đột nhiên cứng đờ.
“Thân thể của tôi không tốt, một khi mang thai, lúc nào cũng sẽ rất nguy hiểm. Cho nên, tôi cự tuyệt lời cầu hôn của Kính. Tôi cho rằng điều này đối với anh ấy rất không công bằng, anh ấy đáng giá có một đứa con. Thế nhưng anh ấy nói, anh ấy không cần, anh ấy chỉ muốn tôi thôi”
Vệ Nhu Y chậm rãi nói xong, khóe miệng mỉm cười hàm chứa thâm tình, nhưng tràn đầy sự thương hại cho kẻ dưới chân “Cô cũng là phụ nữ, hẳn sẽ hiểu được, nếu một người đàn ông đối với cô nói không cần có con, cô cũng xác định được địa vị của người phụ nữ này trong lòng người đàn ông đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-dich-hang-ty-ta-thieu-xin-dung-cham/746222/chuong-97.html