Cả quãng đường Thanh Tuấn che chở Lâm Thảo trong lòng mình.
Lúc xuống xe, anh cũng bế cô, không cho phép cô xuống đất.
Cô đã chịu sự hoảng sợ, bị ép buộc, khuôn mặt nhỏ cau lại, anh cố gắng hết sức giúp cô xoa dịu lại tâm trạng.
Lúc về đến biệt thử nhỏ, thím Trần đang nấu cơm, Lâm Phương thì đang bế Sở Sở ngồi trên sofa.
Trông thấy mẹ và con mình, đôi mắt u ám của Lâm Thảo bỗng sáng lên.
Cô ôm con vào lòng, vẫn là Lâm Phương ân cần hỏi han một hồi, nỗi lo lắng trong lòng mới dần dần tan biến.
Từ trong lời mẹ nói, Lâm Thảo mới biết khoảng thời gian này Thanh Tuấn chăm sóc cho con và mẹ mình rất tốt.
Chuyện Võ Lưu Niên nói lấy tủy xương của đứa bé đã không hề xảy ra.
Để chưa trị tủy xương của Thanh Nghệ đều lấy trên người Thanh Tuấn, đứa bé đó... Thanh Tuấn cũng cố gắng hết sức rồi, nhưng đứa trẻ khiếm khuyết bẩm sinh, bác sĩ giỏi nhất cũng không cứu nổi.
Bữa tối, Lâm Phương thím Trần và Lâm Thảo cùng nhau ăn cơm, Thanh Tuấn không ở trong biệt thự nhỏ.
Lâm Phương biết con gái mấy ngày này đã chịu không ít ấm ức, buổi tối chủ động đề nghị đưa đứa bé đi ngủ, để Lâm Thảo nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng Lâm Thảo nằm trên giường, không hề thấy buồn ngủ.
Cô đang nhưng nhớ Thanh Tuấn.
Thanh Tuấn không ở bên cạnh, cô rất lo lắng.
Vì sự liều lĩnh của cô khiến cho Thanh Tuấn bị những tin tức tiêu cực, cô rất bất an.
Sự nhẫn tâm của Thanh Tuấn đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-dich-tinh-yeu/267909/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.