Lạc Hi Trân lấy tay đẩy anh ra rồi cao giọng:
” Dương Hàn, trêи người anh không phải mùi hương của em.
“
Anh không cần biết tại sao cô giận dỗi liền dỗ dành cô trước, muốn cúi xuống hôn cô nhưng bị cô ngăn lại:
” Trêи môi anh cũng không phải vị son môi của em.
” Giọng nói của cô ngày càng lạnh băng
” Anh lại làm gì sai à? Trêи người anh không phải mùi hương của em, trêи môi anh không phải vị son môi của em thế là của ai cơ chứ? ” Anh cười khẽ.
” Anh tưởng em không biết, còn đùa cợt? “
” Anh không đùa cợt, em biết cái gì? Nói xem trêи người anh là mùi hương của ai? ” Anh vẫn tỏ vẻ hời hợt khẽ mỉm cười nhưng cô không nhìn thấy.
” Anh, anh…..
“
Cô tức đến giậm chân rồi đứng dậy ra khỏi văn phòng.
Anh chạy theo ôm lấy cô.
” Sao em không nói gì còn bỏ đi? “
” Anh bỏ em ra.
” Cô lạnh nhạt nói rồi vừa đẩy anh ra.
Anh càng ôm chặt hơn nói:
” Anh buông em ra, em sẽ chạy mất thì làm sao? “
Cô tức đến bật khóc đánh như mưa lên ngực anh:
” Anh là đồ tồi, đồ vô lương tâm.
“
” Được, được em muốn anh là cái gì thì anh là cái đó có được không? “
Cô vẫn khóc vẫn đánh anh nhưng cô không nói gì cả.
” Vào trong rồi nói có được không? Đứng ở đây em sẽ bị cảm nắng “
Cô ngừng khóc cũng không đánh anh nữa.
Vào trong phòng anh lập tức đè cô lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-su-anh-that-vo-si/275918/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.