“Nới lỏng sợi dây ra chẳng phải được rồi sao?” Gã mặc áo thun đã sớm không nhịn được, thân thể căng cứng kịch liệt, cực kỳ khó chịu, đâu còn tâm tình thảo luận chuyện này?
“Mới vừa rồi là ai trói vậy? Con bà nó, không có trình độ như vậy.” Gã mặt sẹo rống to, định cởi ra sợi dây trên đùi Từ Du Mạn.
Dương Nguyệt Ý vừa thấy liền vội vàng ngăn cản: “Cô ta đánh nhau rất lợi hại. Các anh không sợ cô ta bỏ chạy sao?”
Từ Du Mạn vẫn dùng loại thanh âm kia nói: “Thuốc được tiêm vào người tôi còn chưa hết tác dụng, hiện tại cả người vô lực, có thể chạy thoát sao? Hơn nữa, các người có nhiều người như vậy…” Từ Du Mạn cố ý để cho chính mình lộ ra dáng vẻ tương đối sợ hãi: “Miễn là các người không giết tôi, muốn tôi làm gì cũng được.”
Từ Du Mạn chính mình nghe cũng cảm thấy buồn nôn rồi, nhưng mấy gã đàn ông này nghe sảng khoái rồi. Thanh âm này thật sự quyến rũ đến tận xương rồi. Nghe xong cả người đều tê dại, cảm giác chính mình cứng hơn vài phần.
Để đảm bảo đạt được mục đích, gã mặt sẹo sau khi cởi trói cho hai chân của Từ Du Mạn xong, cố định trói hai chân của cô mở ra, chính là tách hai chân ra cột vào cây cột bên cạnh.
“Anh trai à, anh như vậy, tôi làm sao dùng chân vòng quanh eo anh chứ ?” Mấy lời nói ghê tởm đời này cũng không nhiều như vậy. Từ Du Mạn vừa đối đáp, vừa lo lắng nghĩ, A Dư rốt cuộc có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-su-kho-chiu-cho-lon-xon/511438/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.