Phó Thanh Sơ trầm mặc, trước đây anh nói với Chúc Xuyên con đường cuối cùng kia, cũng là con đường anh không muốn đi nhất.Anh không nghĩ trói chặt nhân sinh của người khác, càng không nghĩ trói chặt nhân sinh của người anh thích, nếu không thể đáp lại, một mặt mà tiếp thu ý tốt của người khác, như vậy quá ích kỷ.Thẩm Tuyển Ý sớm đã vượt qua phạm trù cố chấp, cố chấp nhận định một sự kiện thì có chết cũng sẽ không quay đầu lại, Phó Thanh Sơ có chút bất đắc dĩ mà lấy tay cậu ta ra, thấp giọng hỏi: "Đồ đạc đã thu thập xong chưa?""Còn chưa có xong." Thẩm Tuyển Ý nghiêng đầu nhìn, muốn nói lại thôi mà bổ xung: "Hai ngày này anh vẫn không ổn định, em sợ xảy ra vấn đề gì, muốn chờ anh hoàn toàn ổn định lại rồi về Bình Châu, lỡ đâu trêи máy bay......"Phó Thanh Sơ đứng lên, nói: "Không đáng ngại, hẳn là đã qua." Nói xong đi đến mép giường, nhặt lên áo thun rơi trêи mặt đất, nghĩ nghĩ nói: "Chất lượng quần áo không tốt, ném đi.""Này đó là anh mua cho em." Thẩm Tuyển Ý thay đổi hướng ngồi, chống cằm nhìn anh cười: "Em muốn cất lại, nếu là anh thật không cần em, vậy còn cái để niệm tưởng."Ngón tay Phó Thanh Sơ dừng một chút, không nghiêng đầu mà nói: "Về Bình Châu mua lần nữa, niệm tưởng cũng không cần."**Trở lại Bình Châu.Thẩm Tuyển Ý khăng khăng muốn đem Phó Thanh Sơ đưa về nhà, nhưng đưa đến rồi lại không đi vào, ở cửa nói xong lời từ biệt đã đi rồi.Phó Thanh Sơ về đến nhà, hoàn cảnh quen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-su-muon-thuoc-uc-che-sao/21622/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.