Thẩm Tuyển Ý quay đầu qua, nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Phó Thanh Sơ, cơ mặt hoàn toàn thả lỏng, thế nhưng cũng nở một nụ cười, ra vẻ nhẹ nhàng nói: "Không có việc gì.
"
Phó Thanh Sơ không an ủi nhiều, lúc này, hai người bọn họ đều đã vỡ nát.
Không có gì đáng nói, nói nhiều cũng không bằng một cái ôm, cho nên Thẩm Tuyển Ý ôm Phó Thanh Sơ, còn cắn bờ vai của anh, cách áo blouse trắng cách áo sơmi, phỏng chừng đều lưu lại dấu răng.
Phó Thanh Sơ không nhúc nhích, tùy ý Thẩm Tuyển Ý cắn một ngụm chậm rãi thả lỏng sức lực, duỗi tay đè lại sau cổ cậu, ngẩng đầu lên.
**
Trước tiệc đầy tháng, Thẩm Khai Vân phái người tới đem Thẩm Dao ra nước ngoài.
Mấy năm nay ông ta rất ít khi ở trong nước, chỉ có vào ngày giỗ của Thẩm Yên mới có thể ở vài ngày trong tòa đại trạch kia, nhớ lại quá khứ của hai người.
Từ khi biết Thẩm Khai Vân làm điều ác, Thẩm Dao cũng không nói chuyện với ông ta, chỉ khi ông ta gọi tới để hỏi thăm cháu ngoại ngoài ra không có liên hệ.
Rất kỳ quái.
Thời gian Thẩm Dao ở bên cạnh Thẩm Khai Vân nhiều hơn Thẩm Tuyển Ý, nhưng Thẩm Tuyển Ý nói những lời đó, cô lập tức liền tin, có lẽ là trực giác của phụ nữ, cô tin Thẩm Tuyển Ý sẽ không lừa mình.
Lại nói có lẽ cô trước đây không gần gũi với Thẩm Khai Vân, tuy rằng ông ấy săn sóc nhiều cho mình, cũng là người ba điềm đạm, nhưng cũng không thật lòng thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-su-muon-thuoc-uc-che-sao/21636/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.