Thật lâu rồi không có nghe thấy có người gọi cả tên lẫn họ để mắng anh.
Anh rất nhớ em.
Chúc Xuyên ngẩng đầu, nhìn ánh mắt cực kỳ trầm lặng của Bạc Hành Trạch, kín đáo mà không bộc lộ ra, cười nhạo: "Tôi không biết, Bạc tổng vậy mà có sở thích như thế này, thích người khác mắng anh sao?"
Bạc Hành Trạch nhìn Chúc Xuyên từ trong lòng ngực hắn tránh ra, lui về phía sau một bước, đứng thẳng người, tựa như một con nhím bị chạm vào vảy ngược, trong mắt chỉ toàn phòng bị và chán ghét.
"Chúc Xuyên.
"
"Bạc tổng.
" Chúc Xuyên nhìn hắn, vẻ mặt lần đầu trở nên lạnh lùng, mang theo ý mỉa mai rõ ràng: "Đứng ở chỗ cao, cũng học được kiểu hẹn cɦịƈɦ rồi sao, chỉ là thực đáng tiếc, hiện tại tôi thích phụ nữ.
"
Bạc Hành Trạch hơi nhấp môi, tùy ý Chúc Xuyên châm chọc hắn, cái gì cũng chưa nói, chờ tới lúc sự trầm mặc giữa hai người lớn đến mức bao phủ cả phòng họp, mới nhẹ nhàng mở miệng, "Trước kia em cũng nói mình không thích đàn ông, chỉ thích anh.
"
Tiếng nói của hắn trầm thấp, hơi thở đều đều nhìn không ra nóng nảy, như là vĩnh viễn bình tĩnh có thể bóp chặt mạch máu của Chúc Xuyên.
Lúc học cao trung đám bạn xấu của Chúc Xuyên nghe nói hai người bọn họ ở bên nhau đều nói không hợp, Chúc Xuyên khống chế không được Bạc Hành Trạch, người như vậy không ai khống chế được.
Chúc Xuyên nghe xong lời này căn bản không để ý, bóp cổ Bạc Hành Trạch, ngồi trong chỗ tối, chứa ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-su-muon-thuoc-uc-che-sao/21668/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.