Lục Cảnh Trừng đang cùng nhóm Trần Nguy nói chuyện, vừa nói vừa đi tới chỗ ngồi.
Mới đi được nửa đường, đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu "anh Lục" đầy thê thảm, làm Lục Cảnh Trừng giật mình đến mức suýt chút nữa làm đổ khay thức ăn.
Ngay sau đó hắn lại nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, Lục Cảnh Trừng cau mày, thầm nghĩ lại có chuyện gì nữa đây.
Sai đó, hắn bị người ta kéo lại.
Lục Cảnh Trừng quay đầu, chỉ thấy Diệp Thanh Dương ngoan ngoãn đứng đằng sau mình.
Cậu thấy hắn quay đầu, ngay lập tức bày ra bộ dạng vô tội.
Lục Cảnh Trừng mơ hồ có chút đau đầu.
"Lại làm sao?"
Lục Thanh Dương tội nghiệp:" Thẻ cơm của tôi không còn tiền."
"Vậy cậu đi nạp tiền đi, tìm tôi làm gì, tôi cũng không phải máy nạp thẻ."
"Tôi không có tiền." Diệp Thanh Dương tiếp tục giả bộ ngoan ngoãn, trong mắt còn không quên mang theo ba phần đáng thương:" Tiền của tôi đều dùng để hấp dẫn sự chú ý của cậu, đã xài hết rồi."
Lục Cảnh Trừng:...
Lục Cảnh Trừng cảm thấy xưa nay hắn chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như Diệp Thanh Dương.
"Vậy cũng gọi là hấp dẫn sự chú ý của tôi? Vu cáo tôi, nhằm vào tôi, thỉnh thoảng còn muốn hãm hại tôi? Tôi đã làm gì cậu mà cậu phải nhọc lòng như thế?"
Biểu tình trong mắt Diệp Thanh Dương lập tức trở nên đáng thương, như oán như mộ, như khóc như tố:" Tôi cũng không muốn mà, nhưng tôi không có gì cả, nếu như tôi không tìm ra cin đường cho riêng mình,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-thao-lieu-ma-ngot/1676442/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.