Diệp Thanh Dương yên lặng lắc đầu, không có ai cả.
Lục Cảnh Trừng lúc này mới hơi xuôi lòng một chút, động viên nói:” Cậu chỉ cần cẩn thận làm Tony cho một mình tôi là được, đừng nhớ thương tóc của người khác.”
Diệp Thanh Dương gật đầu, đại lão đã lên tiếng, cậu còn gì để nói đây?
Đường này đi không được thì kiếm đường khác!
“Tuân mệnh, thiếu gia!”
Lục Cảnh Trừng thấy cậu đồng ý, cũng hài lòng:” Tôi sẽ trả lương cho cậu.”
Diệp Thanh Dương khoát tay một cái:” Không cần, tôi làm cho cậu miễn phí.”
Lấy tiền quá tầm thường, lấy tiền rồi làm sao có thể chinh phục thiếu niên ngây thơ như Lục Cảnh Trừng đây?
Chỉ có không lấy tiền, Lục Cảnh Trừng mới cảm thấy cậu và những tên yêu diễm đê tiện ngoài kia không giống nhau, cảm thấy cậu là một đoá sen trắng thuần khiết, sau này sẽ đối xử với cậu tốt một chút.
Lục Cảnh Trừng thấy cậu kiên trì không cần tiền, chỉ cảm thấy cậu đã thảm như vậy mà vẫn dành cho mình một tấm chân tình, không khỏi có chút cảm động.
“Vậy trước hết tôi cho cậu mượn ít tiền, sau này cậu trả lại tôi cũng được.”
Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng tốt, cậu cần một chút tiền vốn mới có thể làm cho tiền đẻ ra tiền.
Không phải há mồm chờ sung rụng, cậu có tay, nhưng vẫn chưa biết sung ở chỗ nào.
Vì vậy, Diệp Thanh Dương vô cùng biết ơn nhận lấy khoản tiền Lục Cảnh Trừng cho cậu mượn, bày tỏ:” Tôi nhất định sẽ mau chóng trả cho cậu.”
Lục Cảnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-thao-vua-quyen-ru-vua-ngot-ngao/1447457/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.