Trần Nguy rất nhanh đã trở lại, tâm tình sung sương:” Tao cũng có mì tôm.”
Cậu ta nhìn Lục Cảnh Trừng khoe khoang nói:” Giống của mày nha~ “
Lục Cảnh Trừng:…
“Phần ăn xa xỉ thời thượng chí tôn nha~” Trần Nguy tiếp tục tìm đường chết.
Lục Cảnh Trừng lãnh diễm cao quý “A” một tiếng.
“Đợi đến lúc nghỉ giữa tiết, đến lượt mày nhìn tao ăn nha~” Trần Nguy dương dương đắc ý.
Lục Cảnh Trừng:…
Lục Cảnh Trừng đứng lên, đi về phía Diệp Thanh Dương.
Trước khi đi còn không quên cảnh cáo Trần Nguy:” Đừng có động vào mì của tao.”
“Mày cũng chỉ còn mỗi nước mì.” Trần Nguy cạn lời.
“Nước mì cũng không cho mày.”
Trần Nguy:… Cậu ta mới không thèm ăn nước mì của hắn, được không? Cậu ta cũng không phải bậc thầy nước mì!
Lục Cảnh Trừng đi tới cạnh chỗ ngồi của Diệp Thanh Dương, liếc mắt nhìn những người khác:” Vây quanh làm gì, cút ngay!”
Đám người nháy mắt tản ra không ít.
Chỉ còn mấy nữ sinh bình tĩnh chưa đi, trong đó có một người còn không quên dặn Diệp Thanh Dương:” Nhớ giúp tôi thêm nước nóng rồi mang đến chỗ tôi nha, tôi lấy suất nam thần ~”
Nam thần Lục Cảnh Trừng cũng ăn suất nam thần:…
Diệp Thanh Dương gật đầu, một chữ “Ừ” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã nghe Lục Cảnh Trừng nói:” Tại sao?”
Lục Cảnh Trừng nói xong, nhìn về phía Diệp Thanh Dương:” Cậu còn muốn đưa tới tận nơi cho cô ta!”
“Đưa tới tận nơi thêm 5 hào phí dịch vụ, tôi thu tiền.” Diệp Thanh Dương thật thà nói.
Lục Cảnh Trừng lấy ví tiền ra,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-thao-vua-quyen-ru-vua-ngot-ngao/1447461/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.