Tháng 1 năm 1883.
Gigi giật mình thức giấc từ rất sớm, thở hổn hển và ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trong giấc mơ, cô thấy mình chạy trong chiếc váy ngủ, đuổi theo thứ gì đó trong bóng đêm và la hét, “Trở lại! Trở lại với tôi!”
Giấc mơ này có phải là một điềm gở? Hay đó là lương tâm của cô, day dứt trong ngục tối suốt ba tuần qua, và cuối cùng nó đã phá vỡ vòng kìm hãm, phát điên và lao đến để giải quyết ân oán với cô?
Cô chạm vào chiếc nhẫn đính hôn Camden đã trao cho cô. Nó chắc chắn vừa vặn ôm lấy ngón tay cô, vòng tròn vàng ấm áp như làn da của cô, mặt đá saphia thì mát lạnh như lụa. Ở chân giường, Croesus khịt khịt mũi trong cái giỏ đan bằng liễu gai lót đệm. Cô cúi xuống nhìn nó. Nó thật sạch sẽ và ấm áp. Cô nắm lấy một cái chân của nó và cảm thấy nỗi sợ hãi dần tan đi.
Cô hít một hơi sâu rồi thở ra. Tất cả đều tốt đẹp. Và ai cần lương tâm khi đang hạnh phúc bay bổng như thế này chứ?
Đúng không?
Địa ngục cũng không miêu tả được nó.
Camden đứng giữa vũng nước xoáy của niềm vui và sự hân hoan, và vũng nước xoáy đó đang chìm xuống. Bữa tiệc chúc mừng. Những lời chúc mừng không dứt. Bữa sáng đám cưới. Những ánh chớp và tiếng nổ của máy ảnh ghi lại khoảnh khắc này cho con cháu về sau. Quá nhiều tiếng cười. Quá nhiều niềm vui. Quá nhiều sự hài lòng chân thành xung quanh. Anh cảm thấy mình là một kẻ lừa đảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-uoc-dinh-menh/210112/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.