Ngày 14 tháng 5 năm 1893.
Ban đầu tiếng nhạc không rõ rệt. Gigi không quen với việc nghe thấy tiếng nhạc trong ngôi nhà của chính mình nếu cô không trả tiền cho nó. Cô thả bản báo cáo trên tay xuống và lắng nghe tiếng nhạc văng vẳng nhưng không thể lẫn được của chiếc đàn pianô bị tấn công.
Trong chiếc giỏ cạnh giường, Croesus rên gừ gừ, khịt mũi và mở mắt ra. Con vật tội nghiệp không thể ngủ ngon vào buổi đêm, có lẽ bởi những giấc chợp mắt của nó trong suốt cả ngày. Nó lắc đầu, đứng lên bằng những chiếc chân ngắn, và bắt đầu quá trình gian khổ trèo lên bậc thang được đặc biệt làm riêng cho nó sau khi nó không thể nhảy phóc lên giường chỉ với sự trợ giúp của bệ để chân của chiếc giường.
Cô hất tấm chăn sang một bên và ôm nó vào lòng, “Đấy là tên chồng ngốc nghếch của tao”, cô nói với con chó con già cả, “Thay vì đánh đập tao, anh ta đang đánh đập cái đàn pianô chết tiệt đó. Đi và bảo anh ta im đi nào”.
Chồng cô bắt đầu chơi một đoạn kịch tính và gay gắt khi cô xuống cầu thang - bong bong bong bong, binh bing bing bing - một đoạn nhạc do ngài Beethoven quá mức âu sầu viết, không nghi ngờ gì. Với một tiếng thở dài, Gigi đẩy cửa phòng nhạc.
Anh đã thay một chiếc áo choàng lụa, bóng và sẫm màu như chính chiếc đàn pianô. Tóc anh rối bù, nhưng ngược lại anh mang vẻ nghiêm trang và rất tập trung. Một người đàn ông tuyệt vời: một người con trai đầy trách nhiệm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giao-uoc-dinh-menh/210120/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.