Sau khi phòng 608 tắt đèn.
Ngu Tầm được La Tứ Phương khiêng lên giường thì im lặng.
Tên này say quất cần câu, Vân Từ nằm ở giường trên, một lúc lâu sau không nghe thấy tiếng động nào khác, chỉ nghe được tiếng thở rất sâu.
Lo lắng cho hòa khí trong phòng, La Tứ Phương khẽ hỏi: "Anh Từ, cậu ngủ rồi à?"
Vân Từ mở mắt trả lời: "Ừ, ngủ như chết rồi."
La Tứ Phương: "..."
Vân Từ muốn ngủ, nhưng thực sự không ngủ được.
Trong suốt nhiều năm giao chiến với Ngu Tầm, cậu đã trải qua rất nhiều cảm xúc.
Nhưng trong số rất nhiều cảm xúc đó, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy luống cuống.
Sự luống cuống rất đột ngột, không biết tay chân nên đặt ở đâu.
Cậu nằm trên giường cả buổi, hiếm hoi đăng một dòng trạng thái, chỉ vỏn vẹn bốn chữ, ngắn gọn súc tích: [Nên nghỉ học thôi]
Lý Ngôn là người đầu tiên bình luận: [Tình trạng tinh thần của mày, thật sự là không lên tiếng thì thôi một tiếng hót lên làm kinh người]
Chu Văn Vũ: [Không... Không đến mức đó đâu anh hai, cố nhịn thêm bốn năm nữa, bốn năm trôi nhanh lắm!]
Còn có những bạn học cũ khác trò chuyện dưới dòng trạng thái của cậu: [Tôi đã nói gì nào, tôi đặt cược vào anh Từ, cậu ấy không nhịn nổi nữa rồi, chẳng mấy chốc sẽ ném Ngu Tầm ra khỏi phòng ngủ thôi]
[+1, tôi cũng đặt cược vào anh Từ, cược một tháng tiền sinh hoạt phí]
[Cái gì? Hai người họ ở cùng phòng?]
[Tin tức của cậu hơi chậm đấy, tranh thủ thời gian đến cược đi, bây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giau-gio-moc-qua-hoang/1076739/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.