Động tác bất thình lình của Ngu Tầm khiến Vân Từ sững người. Sau đó lại bị giọng điệu quen thuộc ấy khơi dậy chút ý chí chiến đấu.
...
Cậu ta coi mình là cái mắc áo à?
Muốn treo thì treo.
Ngại phiền thì cậu quấn khăn quàng cổ làm gì.
"Cậu lười cầm," Cằm Vân Từ bị khăn quàng cổ che khuất nên giọng nói có hơi khó chịu, "nên quấn lên cổ tôi?"
"Thì sao?"
Ngu Tầm cụp mắt, nhìn tay Vân Từ: "Cậu một tay cầm bánh, một tay đút túi, vậy tôi để ở đâu giờ?"
"..."
"Tự cầm đi."
Ngu Tầm "ồ" một tiếng rất thiếu đánh: "Nói rồi, thấy phiền nên không muốn cầm."
Hắn lại nói tiếp: "Trời lạnh thế này, tay tôi để ngoài trời nhỡ cóng mất thì sao."
Nghe đến đây, trong đầu Vân Từ tự động hiện lên câu tiếp theo: Dù sao tay tôi trông xinh đẹp thế này.
Quả nhiên.
Câu tiếp theo của Ngu Tầm: "Dù sao tay tôi trông xinh đẹp thế này -- Vết sẹo lần trước mới vừa lành, không thể bị cóng được."
"..."
Được rồi.
Tay cậu đẹp. Cậu quý giá.
Khăn quàng cổ quấn quanh cổ Vân Từ rất mềm mại.
Quấn rất chặt. Nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, thậm chí chóp mũi cũng ấm áp.
Chỉ là hành động quấn khăn quàng cổ đột ngột và dễ khiến người ta suy diễn này, qua vài câu nói của Ngu Tầm lại trở lại bình thường như cũ, không còn chút khác thường nào.
Thời gian chờ đèn đỏ dài đằng đẵng.
Bọn họ đứng ven đường, tiếng nói chuyện không ngừng.
La Tứ Phương đứng phía trước run lẩy bẩy, vừa run vừa nói: "Sớm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giau-gio-moc-qua-hoang/1076758/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.