Ngu Tầm thích mình.
Ngu. Tầm. Thích. Mình.
...
Trước đêm nay, Vân Từ luôn kiên định cho rằng cậu và Ngu Tầm chán ghét đối phương.
Cậu hẳn là kẻ mà Ngu Tầm ghét nhất.
Nhưng người mà Ngu Tầm thích, lại là cậu.
Dù có vô số tình huống từng bị hiểu lầm, nhưng khi chữ "thích" hiện ra trước mắt, cậu vẫn choáng váng, gió lạnh bên ngoài liên tục thổi vào len lỏi qua chiếc áo khoác nửa mở của cậu.
"Cậu say rồi," Vân Từ tỉnh táo hơn một chút, gỡ tay Ngu Tầm khỏi vai mình, những lời sau đó cậu nói vô cùng khó khăn, "Nếu muốn trêu chọc tôi, không cần dùng cách này."
Cả album ảnh cũng có thể do hắn sắp đặt trước.
Cố ý tạo bẫy cho cậu, muốn thấy cậu hoảng loạn.
Vân Từ không thể trốn đi đâu được, cố gắng tìm kiếm một khe hở chui ra khỏi chuyện ngoài ý muốn này. Dù khe hở đó vô cùng gượng gạo.
Nhưng Ngu Tầm buông thõng tay nói: "Đã tỉnh rượu rồi."
"Bé Từ, bây giờ tôi rất tỉnh táo."
Bé Từ.
Từ sau cuộc gọi thăm dò lần trước, hắn ít gọi biệt danh này lại.
Ngu Tầm quả thật rất tỉnh táo.
Tác dụng của rượu không còn là khiến đầu óc choáng váng mà chuyển sang một tác dụng khác, bắt đầu khuếch đại những cảm xúc nhất định, khiến những lời nói chân thật nhất, muốn nói nhất trong lòng tuôn trào không thể kiềm chế.
Hắn thuận theo vết rách - vết rách có lẽ vẫn luôn tồn tại, giờ đây đã rách toạc, tự phó mặc bản thân, so với việc vá lại tiếp tục che giấu, giả vờ như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/giau-gio-moc-qua-hoang/1076773/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.