Sáng ngày hôm sau, Chu Liệu tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, việc đầu tiên là lập tức nhìn về phía giường Tần Trạm.
Không có ai ở đó, cậu căng thẳng chống người dậy, cho đến khi nhìn thấy Tần Trạm đã mặc quần áo chỉnh tề đứng ở kệ bếp, cậu mới thở phào một hơi.
Tần Trạm nghe thấy tiếng động phía sau liền lên tiếng: "Cơm tôi để trong hộp giữ nhiệt rồi, cậu muốn ăn thì lấy"
"Cậu phải ra ngoài sao?...là bệnh viện?"
"Ừ"
"....Hôm nay có về không?"
"Rất muộn"
Chu Liệu hơi thất vọng cúi thấp đầu. Không biết có phải tối qua Tần Trạm không ngủ ngon không, quầng mắt hơi thâm, cả người trông không giống với thường ngày, hơi thở nhuốm đầy vẻ mệt mỏi.
Cậu vẫn luôn thấy mình như một kẻ phế nhân ở đây, chẳng làm được thứ gì, việc gì cũng phải để Tần Trạm giúp.
Đối phương vừa phải nấu cơm cho mình, lại còn phải đi học đi làm thêm, đến bệnh viện chăm sóc bà.
Có một thoáng Chu Liệu nghĩ rằng sao trước kia mình lại nghĩ người như Tần Trạm lại là con sâu cái kiến, bản thân mình không còn tiền và quyền chống đỡ nữa, mới là một con kiến thật sự, một con kiến chỉ có thể dựa vào người khác để sống.
Tần Trạm không nhìn cậu, chỉ đặt hộp giữ nhiệt xuống bên cạnh, một lát sau gấp máy tính lại đi ra ngoài.
Người đi lại tấp nập trong hành lang bệnh viện, mùi thuốc sát trùng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gieo-gio-gat-bao-khon-tai/2169457/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.