Cô cứ tưởng giấy mời đến căn cứ kỹ sư sẽ trịnh trọng lắm, ví dụ như một lá thư khuyến khích dài đầy nhiệt tình, hoặc là cử người quan trọng đến cửa truyền lời…
Nhưng toàn bộ thông tin cô nhận được chỉ vỏn vẹn một câu: “ Sáng thứ ba tuần sau.”
Mà Tạ Trạch Ích nói với cô là anh cũng chỉ biết được mỗi vậy.
Có lẽ đó cũng là thông tin nội bộ bên quân đội, muốn rạch rõ giới hạn với bên “kỹ sư” các cô.
Nếu là trước đây tại xứ Cảng Thơm nơi phổ biến chiến tranh gián điệp này, một đại tá người Mỹ ngồi trong nhà một trung tá người Anh nói chuyện nửa tiếng thì kiểu gì cũng bị bắt vào tù dụng hình ép cung cho xem. Mà bây giờ hai người Tạ Trạch Ích và Boulon lại rất đường đường chính chính, cũng chẳng rõ là công lao của ai nữa.
Nói tóm lại, nội dung hai người nói chuyện chắc chắn không chỉ “sáng thứ ba tuần sau”.
Sở Vọng không khỏi than: còn chưa tới căn cứ mà đã bị phân biệt đối xử rồi, vạch rõ giới hạn tạo ra ngăn cách, quả thực rất bất lợi cho đoàn kết nội bộ.
Và đương nhiên cũng không có lợi cho cuộc sống vợ chồng.
Còn bà Cát thì suy nghĩ đơn giản hơn nhiều. Nghe nói hai người chỉ ở lại Hương Cảng vài hôm thì rất khó hiểu, “Nghỉ kết hôn chỉ có bảy tám ngày? Có chuyện gì mà gấp gáp vậy hả?”
Cô đành an ủi bà Cát: “Chuyến này đi đường dài, coi như du lịch trăng mật cũng được mà cô.”
Bà Cát nói: “Có ai hưởng trăng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979678/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.