Từng rương hành lý được chất lên kho hàng khoang hạng nhất.
Từ di sản, đồ cưới tới chuyện to nhỏ hôn lễ hay cả việc về Hương Cảng… Mọi chuyện gộp lại với nhau dồn dập là thế, nhưng biệt thự bà Cát không hề tỏ ra cuống cuồng.
Mọi việc được làm từng bước một, tiến hành đâu vào đấy.
Nhìn ngoài vào rất có thứ tự – là kết quả của một phen vất vả chuẩn bị ngày trước.
Trên đường đi, mọi người ở trong khoang thuyền đều bàn tán chuyện hôn lễ.
Di Nhã không giấu giếm sự ghen tị với cô: “Cả thế giới đều xôn xao chuyện của Linzy, còn nó thì suốt ngày chỉ biết ngẩn người.”
“Nếu cháu có thể nhận bằng tốt nghiệp đại học lúc 15 tuổi, một tháng có hơn một trăm ngàn tiền lương, thường xuyên nhận được tiền thưởng trị giá 150 đồng cu-ron Thụy Điển, lại còn nổi tiếng khắp nơi, thì vào lúc này khéo cũng chỉ có thể trốn trong nhà phơi nắng mà thôi.” Bà Cát nói.
“Đó là bao nhiêu tiền ạ?”
“Bốn mươi ngàn đô la Mỹ, tám trăm ngàn đồng bạc, là tổng tiền lương của 800 người trung lưu Mỹ trong một năm.”
Trong tiếng thán phục của mọi người, Sở Vọng le lưỡi chạy thẳng ra ngoài ban công phơi nắng.
Đấy cũng là một kiểu học vấn và bản lĩnh, có điều không phải là bản lĩnh của cô.
Cô miễn cưỡng lắm mới không để thời kỳ gian nan nhất ngày trước trở nên tệ hại. Nay phải rời khỏi biệt thự của cô út rồi đến bên cạnh Tạ Trạch Ích, thật sự là rất thoải mái.
Nhưng khi nhìn những cơn sóng cuồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979686/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.