Tuy nhà họ Lâm đã có xe riêng đưa đón Doãn Yên, nhưng trước lúc xuất phát, Chu thị vẫn không yên tâm, nằng nặc muốn lên xe cùng đưa con gái đến khách sạn Hoa Mậu. Chặng đường mười mấy phút nhưng lại cảm thấy có nói thế nào thì vẫn chưa đủ, phải nói tràng giang đại hải mới thỏa: “Đây là buổi tiệc xã giao đầu tiên con tham gia từ sau khi về nước, đừng quên những phép tắc đã học hồi còn ở Anh và Pháp đấy, phải luôn luôn ghi nhớ, đừng để người khác chê cười.” Lúc du học ở Nhật, Chu thị cũng được xem là mỹ nhân Trung Quốc, nhưng sau đó chỉ vì thân phận nên mất cơ hội đến những nơi chính quy như thế này, vậy là bà ta bèn dốc hết tâm huyết lên người con gái.
“Ở Hương Cảng chỉ lác đác vài ba trường nữ, kiểu gì cũng gặp bạn cũ ở Thượng Hải. Con bé cháu ngoại của bác cả của con đấy, Tiết Kỳ Kỳ…”
“Là Tiết Chân Chân!”
“Gì cũng được, nói chung nó cũng chưa được tiếp xúc với tập quán nước Anh đâu. Đến lúc đó cứ nghĩ xem con là ai, còn chúng nó là ai, có nói gì hay làm gì thì cũng phải nhớ tỏ ra kiêu ngạo đấy, cô Lâm của mẹ ạ.”
“Biết rồi.” Làm sao có chuyện Doãn Yên không biết mẹ cô ta có lòng muốn câu chàng rể rùa vàng? Bà vui vẻ ngồi lên xe, nói nhiều đến nỗi làm cô ta phải trợn mắt. Cuối cùng xe cũng dừng lại, ở trên xe thì còn sầm sì mặt mày, nhưng vừa đẩy cửa xe ra, cô ta lập tức đổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979722/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.