Tạ Trạch Ích nghe thấy mình đang nói: “Vui lắm đúng không?”
Anh thấy cô ngẩng đầu lên từ trong lòng mình, đuôi mắt cong cong miệng cười toe toét, để lộ hàm răng trắng đều tít tắp, không hề có vẻ ngây ngô mà lại toát lên sự ranh ma đắc chí. Cũng như cái hồi ở trên đảo xa cách đây hai năm, từ lần đó anh đã biết, cô gái mà bây giờ đang ở trong lòng anh chắc chắn không phải người lương thiện.
Cô luôn có những hành động vượt quá dự đoán của anh.
Phải để bọn họ nếm mùi lợi hại!
Ngày hôm ấy khi cô mỉm cười trước đám đông, anh đã thấy được một tầng nghĩa khác trong nụ cười ấy. Sự cuồng điên và thét gào mà chỉ có đồng loại mới có thể hiểu, đột nhiên đốt lên ngọn lửa rực cháy trong lồng ngực đã cô đơn hai mươi hai năm của anh.
Lần nữa sống lại!
Cô chính là phương Đông mà anh si mê bấy lâu. Không phải một phương Đông có Hương Cảng biến dạng vì chào đón người Anh, càng không phải một phương Đông có Thượng Hải chỉ biết nịnh nọt mặc người làm thịt, mà là vùng đất Viễn Đông cổ xưa như dòng nước chảy trong sâu thẳm máu xương, dù vất vả cùng khổ vẫn muốn nắm giữ, rồi cuối cùng cũng có ngày xuất hiện bóng hình khiến xúc cảm trong anh hừng hực, huyết mạch sục sôi, từ từ chinh phục lấy anh.
Lúc này cô đang tựa vào lòng anh, anh cực kỳ dè dặt, rất sợ nếu bất cẩn thì sẽ để cô phát giác ra sự ái mộ trong ánh mắt lẫn hơi thở mình.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979725/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.