Bà Chu nghe thấy động tĩnh, bước ra khỏi xe.
Bà ta có chiều cao trung bình, thoạt trông ngoài bốn mươi, ngũ quan bình thường, nhưng vì mặt nhỏ và trang điểm phù hợp với tuổi tác nên nom khá tinh tế. Có lẽ vì phơi nắng nhiều năm ở miền nhiệt đới Việt Nam nên mặt lấm tấm tàn nhang, và cũng vì thế nên da đen hơn phụ nữ Giang Nam bình thường, giống phụ nữ Đông Nam Á hơn. Nét dịu dàng trong thần thái của bà ta là phong tình Giang Nam hòa lẫn cùng cái chất của nông thôn châu Âu. Hai cánh môi mỏng đo đỏ, răng trắng như ngà, để lộ hàm răng đều như bắp mỗi lúc cười. Độ cong của nụ cười cũng được bà ta dày công điều chỉnh, chỉ tiếc tháng năm không tha cho bất cứ, dù mỹ nhân đang cười thì nơi khóe mắt cũng đã có nếp nhăn.
Bà ta vừa nghe là đã biết có chuyện xảy ra. Nhận lấy thư trong tay Lâm Du, đọc hết rồi cười nói: “Biết kiểu gì cô ta cũng làm chuyện này, hèn gì không đổi được tiền ở ngân hàng HSBC, đúng là cô ta đã lén cho người động tay động chân. Hừ, cuối cùng lại đợi chúng ta ở đây.”
Hồi trước lúc còn ở Việt Nam, bà ta định gửi tiền trang sức quý giá của Lâm Du vào ngân hàng Nam Dương của Pháp tại Việt Nam. Nhưng người Pháp ở ngân hàng báo cho bà ta biết: bà ta không có quyền lợi đó. Bà ta không có thân phận, nên tiền tiết kiệm cùng những thứ tài sản của ông ta ở Việt Nam, bà ta đều không có quyền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979734/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.