Tất cả thành viên ở tổ I bận đến nỗi chân không chạm đất suốt hai tuần liền, và cũng đã mấy hôm Sở Vọng không được ngủ ngon. Quá trình xây dựng đài than chì và sửa đổi bản vẽ gần như được tiến hành song song. Mấy ngày liền thức thâu đêm ở viện nghiên cứu, mệt tới mức ngã vật ra trên đài ở dưới sân, chỉ cần vừa đặt mông xuống ghế là lập tức ngủ ngay, nhưng ngủ chưa được nửa tiếng thì lại có người cầm bản vẽ đến hỏi chỗ sai… Cứ như thế, trong khoảng 10 ngày cô chỉ quay về đường Ferguson mỗi hai lần, cộng lại cũng không biết có ngủ đủ 30 tiếng không.
Điều duy nhất làm cô khó chịu là, từ sau lần nội bộ tổ I nói chuyện bàn bạc, cô đột nhiên bị Sakuma Ichiro để mắt. Những lúc ngồi nghiên cứu bản vẽ ở dưới sân hay khi đi lướt qua nhau ở cổng viện nghiên cứu… cô thường xuyên cảm nhận được một ánh mắt, ngoái đầu lại, đúng là gã Sakuma Ichiro đang nhìn cô chòng chòng từ xa. Ánh mắt của gã rất khó hiểu, mang theo ý tứ ngấp nghé và theo dõi, không phải là ánh nhìn tán thưởng và ngưỡng mộ giữa nam và nữ.
Mỗi một lần cô chạm vào tầm mắt của Sakuma Icchiro, ánh mắt ấy luôn khiến cô rùng mình nổi da gà. Oppenheimer còn từng một lần nói thẳng ra: “Ngài thiếu tá, tôi cho rằng sự có mặt của anh đang làm phiền đến tiến triển thí nghiệm của chúng tôi.”
Sakuma Ichiro mặt dày đáp trả: “Tôi đừng nhìn từ xa mà, làm phiền gì đâu?”
“Tôi nghĩ trước khi đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979746/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.