“Có phải cảm thấy rất đẹp, đẹp tới mức rung động không?”
Cho đến khi phó lãnh sự ở Thượng Hải, thiếu tá lục quân Chu Nhĩ Tra hỏi ra câu trên, Tạ Trạch Ích mới hoàn hồn, khi lấy lại tinh thần thì con ngươi co lại, bất giác nhìn sang Chu Nhĩ Tra: “Hả… Cái gì?”
Chu Nhĩ Tra nghiêng đầu chỉ ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười khó hiểu.
Đây là vũng lầy ở cuối tô giới Anh ngày trước, nay trở thành biên giới của tô giới công cộng. Xa xa nhìn sang là tòa nhà lãnh sự quán Anh Quốc, ấy mà xung quanh đã dần mọc lên những tòa cao ốc của người Nhật. Nước sông trôi lững lờ, soi hình bóng ngược từ ánh đèn sáng rực trong thành phố: rõ phù hoa nhưng không chân thật.
“Đúng là Thượng Hải.” Chu Nhĩ Tra nheo mắt, “Trời vừa tối, đèn điện ở tô giới sáng thâu đêm; nhưng ở bờ Hà Bắc Tô Châu lại có quang cảnh khác. Đây là thế giới lẫn lộn giữa thiên đường và địa ngục, một bên là choáng ngợp trong điệu múa xoay tròn của vũ nữ ở cao ốc, còn một bên là khu dân nghèo chật chội lụp xụp.”
Tạ Trạch Ích chột dạ xoay mặt đi, thuận miệng phụ họa: “À, đúng thế. Đương nhiên là rung động rồi.”
Chu Nhĩ Tra biết anh không để tâm. Giám đốc đã rời đi, thiếu tá cũng dẫn theo đội sĩ quan rời khỏi viện nghiên cứu, để chưa đến hai mươi nhà vật lý hàng đầu ở lại nói chuyện. Màn đêm đã buông, nhưng người này vẫn chưa bình tĩnh lại. Nếu bây giờ hỏi gì thì chắc chắn anh cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979749/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.