Đây là thời đại không có máy tính, cho nên những công thức lớn đều dựa cả vào sức người. Trong thời gian đợi bàn bạc ổn thỏa với trong nước, trước khi các nhiệm vụ chính được giao, thì tất cả nhân viên trong phòng thí nghiệm vật lý hạt nhân đều là nhân viên tính toán.
Sở Vọng ôm một xấp tài liệu tính toán vi phân từ nhà cô út đi sang nhà bác cả, trong đầu toàn là chuyện của Lương Chương. Đứng dưới bậc thềm, còn chưa thấy bóng dáng biệt thự bà Kiều thì Tiết Chân Chân từ sau rặng hoa màu vàng đã bước ra. Trong đêm đông lạnh lẽo, cô ấy chỉ khoác mỗi áo khoác bên ngoài trang phục ăn tối, đi guốc gỗ, để trần bắp chân, đầu ngón chân lạnh tới nỗi đỏ bừng. Chân Chân run rẩy hà hơi, vừa thấy cô tới thì lốc cốc chạy đến, ngăn cô lại.
“Chị sao thế?” Vừa thấy là cô, Sở Vọng vui vẻ hỏi.
“Em… Em đừng đến. Chị hỏi em trước,” Chân Chân chạy về phía cô, cả người run lên, “Rốt cuộc em và Từ Thiếu Khiêm kia có chuyện gì vậy?”
“Em với thầy ấy?” Sở Vọng chỉ vào mình, phá lên cười, “Đang yên đang lành, em có chồng chưa cưới, thầy ấy có vợ rồi. Đại bác bắn cũng không tới, còn có thể thế nào được?”
“Chị cũng nghĩ thế.” Chân Chân miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, “Nhưng vấn đề là ở vợ thầy ấy, vừa rồi còn gọi điện đến cho mợ. Mợ nghe điện thoại xong thì biến sắc, ngồi trong nhà mắng em và dì Cát ầm lên.”
Sở Vọng thôi cười, “Cô Từ? Cô ấy nói gì?”
“Còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979771/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.