Trong lòng chị Từ tính toán đủ đường, song ngoài mặt vẫn dịu hiền nhìn anh mỉm cười, chính vì vậy mà Từ Thiếu Khiêm không phát hiện được gì. Anh cũng cười, nhưng là cười chuyện khác làm mình vui vẻ.
Từ Thiếu Khiêm nói, “Thời tiết mấy tuần nay không tệ.” Anh mở miệng nói, đầu óc còn xoay chuyển nhanh hơn cả ý nghĩ. Anh chợt nghĩ ra được một cách làm vợ vui, thế là bất giác mỉm cười.
Dì Văn cũng cảm thấy lạ, “Có chuyện gì mà cậu chủ vui thế?”
Từ Thiếu Khiêm muốn làm vợ ngạc nhiên nên chỉ lắc đầu, hưng phấn đẩy cửa đi ra ngoài.
Dì Văn nhìn chị Từ.
Chị Từ cũng không hỏi rốt cuộc anh vui chuyện gì, mà kể ra cũng đã lâu lắm rồi chị không hỏi chuyện của anh. Nhiều năm qua, chỉ cần đứng trước mặt chị, Từ Thiếu Khiêm luôn cười như thế, dù là chuyện trọng đại cũng không để chị lo lắng.
Nhưng chị lại có cảm nhận khác. Điều anh nói chưa chắc chị đã hiểu, lại còn trưng ra vẻ mặt ngơ ngác làm anh mất hứng; thậm chí dù lòng anh có dậy sóng thì vẫn bịa chuyện để làm chị vui. Không biết có phải khi anh đang cười là lúc tim đang đau không, còn chị vẫn chẳng biết anh đang vui hay buồn. Có những lúc, chỉ một chuyện nhỏ như vậy càng khiến chị cảm thấy mình không phải là một người vợ tốt —— không phải là người có thể lắng nghe, có thể giải sầu, trái lại còn làm anh tốn công dỗ chị vui vẻ, thêm mệt mỏi vì chị.
Thực ra trước kia không hề như vậy.
Năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979773/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.