Sở Vọng cũng biết những điều đó chỉ là giả thuyết, là hypothesis. Trong quá khứ, đi qua khắp đại lục châu Âu và Bắc Mỹ, biết bao con người cùng những năm tháng ròng rã, mãi đến tận năm 1942 mới thực hiện được lò phản ứng chậm đầu tiên – từ lý thuyết cho đến thực tiễn tròn mười bốn năm.
Rồi lại bắt đầu từ năm 1942 cho đến khi đề xuất hai kỹ thuật kích nổ, từ sáu nhà vật lý đầu tiên cho đến hơn một nghìn các nhà khoa học, hơn hai nghìn nhân viên tính toán, hơn ba nghìn quân sĩ cùng sự nỗ lực của mấy chục nghìn người vào cuối năm 1945. Mất thời gian ba năm, cuối cùng hai quả bom nguyên tử “Thin man” và “Little boy” cũng đã ra đời.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đó thôi là nội tâm lại vô cùng kích động.
Nên khi tới Du Ma Địa thăm ngài Saumur và bà Nguyễn, tâm tư của cô còn đang phiêu du ở một nơi xa, không biết ngài Saumur và bà nói gì. Chỉ loáng thoáng nhớ hình như ông ấy nói: “Tháng sau ngài Dupont sẽ đến để gặp cháu.”
Bà Nguyễn và ngài Saumur không để bụng chuyện cô phân tâm. Nhìn cô lên xe điện, bà Nguyễn cười nói: “Hình như tôi chưa thấy con bé vui vẻ như thế lần nào, không biết là vì chuyện gì nhỉ?”
“Con người thường rất chú ý đến thứ mình yêu tha thiết.”
“Vậy chắc hẳn con bé đã gặp được chân mệnh thiên tử của mình rồi.” Bà Nguyễn cười nói.
Sở Vọng xuống xe điện, chạy bước nhỏ quay về biệt thự nhà họ Cát.
Có hai người hầu đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979793/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.