Nghe họ nói chuyện, Sở Vọng mới biết thì ra Tạ Trạch Ích cũng chỉ mới về nước không lâu, cũng không gặp ai, không biết vì lý do gì lại chỉ mời một mình bà Cát đến đảo.
Vú già của bà Cát xách hành lý vào trong khoang trước, còn Sở Vọng đi cạnh cô mình. Hai người kia trò chuyện với nhau, Sở Vọng chỉ im lặng lắng nghe. Một lúc lâu sau, đột nhiên Tạ Trạch Ích dừng bước nhìn cô, hỏi: “Dì Cát, cô cháu gái này của dì kiệm lời thật đấy.”
Hai người quay sang nhìn cô: trên gương mặt non nớt như nụ hoa mới hé, ngũ quan tuy không nổi bật nhưng có xu hướng đang phát triển; nhìn trắng nõn ốm yếu là vì khung xương nhỏ, trên người trên mặt có vẻ phúng phính của trẻ con; cằm vừa nhỏ vừa đáng yêu, tựa như trái đào non mọng nước phủ sương; môi nhạt như phấn, thoạt trông vô hại; đôi mắt đen láy kia lại rất to – nhìn như động vật hoang dã được nuôi trong nhà. Cô mặc áo sơ mi màu lam khổng tước và quần yếm màu trắng, ung dung thong thả bước đi theo sau. Có lẽ vì không muốn làm hai người kia cụt hứng nên không nói xen vào, chỉ im lặng nghe hai người nói chuyện, đoán chừng trong lòng cô cũng có suy nghĩ riêng. Nghe thấy người ta nhắc đến mình, cô chỉ nheo mắt mỉm cười —— thì ra là một chú hồ ly tinh quái.
Bà Cát thờ ơ liếc cô, “Bị ngộp nên mới như thế.”
Tạ Trạch Ích nhớ lại, cũng bảo: “Ừm. Nhớ hình như ngày xưa đâu có như vậy.” Nghĩ một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/gio-dang-noi-dau/979814/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.